“Vậy, tiếp theo anh muốn làm một việc, em có phản đối không?” Trần Việt nhìn chằm chằm Giang Nhung, lần thứ hai truy hỏi.
Giang Nhung gật đầu, không hề do dự đáp: “Mặc kệ anh quyết định làm gì, em đều nghe lời anh.” Nếu đã quyết định sống cùng anh đến hết đời, cô đồng ý tôn trọng mỗi một quyết định của anh. Quan trọng nhất là, Giang Nhung tin rằng cho dù gặp phải bất kì chuyện gì, Trần Việt cũng có thể đưa ra quyết định chính xác nhất, cho nên cô nguyện ý nghe theo anh. “Rất tốt.” Có được đáp án của Giang Nhung, Trần Việt nở nụ cười, nâng sau gáy Giang Nhung lên, kéo cô về phía mình. Anh hơi cúi đầu, hôn lên tóc cô, hôn trán cô, lại từ trán đi xuống, đến chóp mũi, đến môi cô. Anh hơi dùng sức một chút, khiến Giang Nhung bị đau bỗng nhiên mở mắt ra, vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh, không hiểu rốt cuộc hôm nay anh làm sao vậy? “Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh.” Giọng Trần Việt âm u tối tăm. Cô không biết bộ dạng này của mình có bao nhiêu đáng yêu, có một con thỏ trắng nhỏ như vậy rơi vào tay anh, mà anh chính là con sói lớn hung ác, bất cứ lúc nào bất kể nơi nào cũng đều có thể cởi sạch cô ăn vào bụng. “Trần Việt, anh đừng làm em sợ, có được không?” người đàn ông này từ tối qua liền bắt đầu không bình thường, chỉ là chụp ảnh cưới mà thôi, cần gì phải căng thẳng như vậy? Lẽ nào xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao? “Sao anh cam lòng dọa em chứ? Anh muốn dẫn em tới một nơi, nơi trước kia em chưa đến, chưa nhìn thấy.” Trần Việt giống như làm ảo thuật, trong tay đột nhiên có thểm một chiếc khăn bịt mắ, “Mang theo cái này, chúng ta liền xuất phát.” “Trần Việt, em biết rồi.” Giang Nhung sờ môi khẽ cười một cái, không phải là chụp ảnh cưới mà, cô cũng không phải kẻ ngốc, áo cưới đã mặc lên người, chẳng lẽ còn đoán không được sao? “Em đều biết rồi sao?” Cô biết từ khi nào? Anh không tiết lộ chút tin tức nào với cô, sao cô biết được? Nếu để anh biết có ai âm thầm tiết lộ tin tức cho cô, anh nhất định băm người kia thành trăm mảnh. “Chụp ảnh cưới mà thôi, không cần sốt sắng, em sẽ phối hợp thật tốt.” Hiếm thấy vẻ mặt giật mình như vậy của tổng giám đốc Trần, tâm trạng Giang Nhung thật tốt. Trần Việt nhíu mày: “Chụp ảnh cưới?” Giang Nhung bĩu môi: “Áo cưới cũng mặc rồi, lẽ nào anh còn giấu được em sao? Em lại không có ngốc.” Nghe cô nói như vậy, Trần Việt buồn cười cười ra tiếng, còn nói không ngốc, đây là đã quá ngốc rồi được không? Có điều mặc kệ cô ngốc thế nào, anh đều sẽ không ghét bỏ cô. Nếu cô nghĩ là đi chụp ảnh cưới, đó chính là đi chụp ảnh cưới đi, Trần Việt mang bịt mắt lên cho Giang Nhung: “Sợ sao?” “Không sợ.” Giang Nhung lắc đầu, vì đối phương là anh, cho dù là mang bịt mắt khiến cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cô vẫn không sợ. “Vậy được rồi, chúng ta xuất phát thôi.” Trần Việt ôm Giang Nhung lên, đi về phía hạnh phúc sắp tới. Giang Nhung đẩy anh một cái, “Trần Việt, không nên như vậy, dưới lầu có rất nhiều người.” Trần Việt trầm giọng nói, “Anh muốn ôm vợ anh, quan tâm người khác làm gì?” Giang Nhung, “…” Được rồi, Trần Việt như vậy mới thật sự là Trần Việt, bá đạo lại chuyên chế, không quan tâm người khác nói gì về mình. Bị che kín đôi mắt, Giang Nhung không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dùng tai để nghe, dùng tâm hồn để cảm nhận mọi thứ xung quanh. Khi xuống lầu, trước phòng cưới có rất nhiều xe, liếc qua đoàn xe thật dài gần như không nhìn thấy cuối. Lại nhìn đầu xe, từng chiếc đều là xe sang giá đắt. Bên cạnh mỗi chiếc xe lại có một tài xế mặc âu phục đen, bọn họ đứng thẳng nghiêm túc, thoạt nhìn vô cùng trật tự. Trên mỗi chiếc xe lại phối hợp với một vòng hoa chúc mừng, trên đầu mỗi chiếc xe đều có hai con búp bê, nam mặc âu phục mà đen, nữ mặc áo cưới, hai người miệng đối miệng, đang hôn môi. Có điều so với những chiếc xe sang này, càng thêm thu hút sự chú ý của người ta là chiếc xe ngựa xa hoa đứng trước nhất. Hoa tươi gắn đầu xe ngựa trang trí giống như xe ngựa của hoàng gia Anh quốc đi tuần, hai con ngựa kéo xe là hai con tuấn mã màu trắng, trên cổ một con treo một cái cà vạt, một con trên đầu mang mạng che, tựa như chúng nó cũng là một đôi ngựa sắp kết hôn. Đây là đoàn xe Trần Việt chuẩn bị để đón dâu, có điều lúc này cô dâu trong lòng anh lại không thể thấy. Anh nhẹ nhàng ôm Giang Nhung vào ngồi trong xe ngựa, sau đó nói nhỏ một câu bên tai cô, “Đừng sợ.” Giang Nhung gật đầu. Bởi vì làn váy của áo cưới quá dài, Trần Việt liền sắp xếp bốn cô gái trẻ xinh đẹp ở sau xe ngựa thay Giang Nhung cầm làn váy. Tất cả chuẩn bị đã xong, Trần Việt dẫn cô dâu của mình chính thức xuất phát. Khoảng không trên đầu vọn họ luẩn quẩn bốn chiếc trực thăng, trên máy bay có thợ chụp ảnh, bọn họ dùng máy quay quay lại những chuyện xảy ra trong hành trình hôm nay. Xe ngựa lộc cộc lộc cộc xuất phát, không nhanh không chậm mà hướng về địa điểm diễn ra hôn lễ hôm nay. Từ trên trời nhìn xuống, đuôi váy cưới thật dài trải qua như tầng tầng sóng biển, tạo nên từng làn sóng nhấp nhô, có thể chói mù mắt người ta. Vào giờ phút này, thân là nữ chính nhưng Giang Nhung không thấy gì cả, càng không nhìn thấy lại càng tò mò với mọi thứ xung quanh. Dưới miếng bịt mắt, đôi mắt tròn của cô liên tục chuyển động, không chờ được nữa mà muốn xem rốt cuộc Trần Việt muốn cho cô niềm vui bất ngờ gì. Nhưng cô biết rõ xung quanh có rất nhiều người, biết Trần Việt dặn dò bọn họ làm việc, bọn họ lại không có ai tiết lộ cho cô chút manh mối nào. “Nhịn thêm một chút.” Trần Việt ngồi bên cạnh đột nhiên đưa tay nắm tay cô, lòng bàn tay anh rất ấm áp, đưa chút nhiệt độ nhỏ nhoi của anh truyền vào cơ thể cô. “Ngài Trần, chẳng lẽ không phải chụp ảnh cưới sao?” Nếu thật sự chỉ là chụp ảnh cưới, lấy tính cách của Trần Việt sẽ không đến nỗi hành hạ như vậy. Nhưng không phải chụp ảnh cưới thì là gì? Giang Nhung nghiêng đầu nghĩ đi nghĩ lại, nếu không phải chụp ảnh cưới, cô lại mặc áo cưới, liệu có phải cử hành lễ cưới không? Trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này, lập tức bị Giang Nhung bác bỏ. Chuyện lễ cưới lớn như vậy, cần chuẩn bị rất nhiều thứ, cô thân là một trong số những nhân vật chính, không nghe được chút phong thanh nào, sao có thể cử hành hôn lễ chứ? “Ừ, em đoán xem.” Trần Việt xoa xoa tay cô, thấy cô nhếch môi đỏ, anh lại muốn hôn cô. Cũng không biết vì sao, bình thường định lực của anh vô cùng tốt, hôm nay định lực lại gần như bằng không, động một chút là muốn ôm Giang Nhung, mạnh mẽ hôn cô. Cuối cùng Trần Việt ra kết luận, không phải định lực của anh chưa đủ tốt, mà Giang Nhung trước mắt anh quá mê người rồi. Cô quá ngon miệng, khiến anh hận không thể nuốt luôn cô. Có ý nghĩ này, yết hầu Trần Việt cấp tốc trượt hai cái, nuốt một ngụm nước miếng. Chết tiệt. Anh còn phải nhịn một ngày.