“Tránh cái gì mà tránh?” Sự né tránh của Trần Tiểu Bích, khiến tay của anh ta rơi vào không trung, anh ta không vui nhíu đầu lông mày, lần nữa vươn tay túm lấy cô.
“Chiến Niệm Bắc, tôi không thích anh nữa, chúng ta chia tay đi.” Trước khi tay của anh ta chạm vào cô, cô như vậy nói với anh ta, nói vô cùng kiên quyết. “Trần Tiểu Bích, quậy phá một lần là đủ rồi.” Ánh mắt Chiến Niệm Bắc trầm xuống, vô cùng hiếm khi nhìn thái độ anh ta nghiêm trọng như vậy. Lúc trước cho dù là lúc nào, cho dù là trong khu quân sự, cảm giác anh cho người khác lúc nào cũng mang tính khí côn đồ “Ai quậy phá với anh?” Trần Tiểu Bích cười lạnh một tiếng, lại nói: “Chiến Niệm Bắc, anh cho rằng trên thế giới này chỉ có mình anh là đàn ông sao? Anh thực sự cho rằng em rời khỏi anh sẽ không sống nổi?” “Trần Tiểu Bích, thu lại lời em vừa mới nói, anh có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.” Chiến Niệm Bắc hơi cong mắt, nhìn có vẻ vô cùng nguy hiểm. “Chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, có thể xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra sao?” Trần Tiểu Bích nhìn anh ta, khóe môi mang nụ cười lạnh. Có lẽ cô không ngồi máy bay liên tục mười tiếng đồng hồ suốt đêm quay về, không có tận mắt nhìn anh ta và người phụ nữ khác ở với nhau, cô không biết anh ta ở sau lưng cô làm chuyện buồn nôn như vậy, vậy thì cô sẽ không cảm thấy buồn nôn, còn có thể tiếp tục ở cùng anh ta. Nhưng cô biết rồi, cô không cẩn thận nhìn thấy rồi...... nghĩ đến từng cảnh đó cô liền cảm thấy buồn nôn, muốn cô thế nào có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra? “Em rốt cuộc bị thần kinh cái gì vậy?” Chiến Niệm Bắc bước lớn về phía cô, lần nữa vươn tay về phía cô, chuẩn bị giơ tay vác về chỉnh đốn lại. “Đừng chạm vào tôi!” Buồn nôn! Bẩn lắm!” Rất nhiều rất nhiều chữ nhảy nhót trong đầu Trần Tiểu Bích, cô không không chế được tính khí của mình, hét lên một tiếng. “Trần Tiểu Bích, em con mẹ nó nói linh tinh thêm một chữ thử xem!” Chiến Niệm Bắc nhìn chằm chằm Trần Tiểu Bích, nhịn rồi lại nhịn, cũng không nhịn được sắp phát nổ rồi. “Tôi sẽ không thích anh nữa, sau này đừng gặp lại, tránh không được lúc chạm mặt, mọi người đều giả vờ như không quen biết đi.” Trần Tiểu Bích không biết bản thân có thể bình tĩnh như vậy đề nghị chia tay, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười mỉm sáng lạn. Chỉ có bản thân cô biết, thời khắc nụ cười trên mặt cô sáng lạn biết bao nhiêu, trong lòng có đau đớn biết bấy nhiêu, giống như có người cầm trái tim của cô, ngắt xuống vậy. “Vậy sao? Lời này là em nói.” Vất lại lời này, Chiến Niệm Bắc quay người bỏ đi, thậm chí cũng không có mởi miệng hỏi cô tại sao không để anh ta chạm vào cô. Trần Tiểu Bích nhìn bóng dáng cao lớn của anh ta càng đi càng xa, nắm chặt hai tay bên người, trái tim đều bị chính cô bóp chảy máu, nhưng cô lại giống như không biết đau vậy. “Tiểu Bích? Tiểu Bích?” Mẹ Trần gọi mấy tiếng đều không gọi được sự chú ý của Trần Tiểu Bích, lại động tay kéo kéo cô: “Nếu con mệt rồi thì đi nghỉ ngơi một lát, chỗ này giao cho ba con và chúng ta được rồi.” “Ồ, được.” dựa vào trạng thái này của cô, ở lại đây không chỉ không giúp được, ngược lại còn thêm bận, không bằng để bản thân bình tĩnh lại. Khách sạn này là nơi sắp xếp khách mời vào ở, Trần Tiểu Bích và mẹ Trần bọn họ không ở đây. Khách sạn bọn họ ở, cách chỗ này phải mất mười phút đi bộ, nếu ngồi xe tham quan, khoảng năm phút là đến. Bởi vì trong lòng có chuyện, Trần Tiểu Bích không muốn nói chuyện với người khác, liền lựa chọn đi bộ về khách sạn. Trong lòng cô không ngừng nói với bản thân, cô là Trần Tiểu Bích, cô là sức sống kiên cường mãnh liệt, là Trần Tiểu Bích không thể bị đáng gục, chỉ có như vậy, cô mới có thể khiến bản thân dễ chịu một chút. “Cô Trần, chúc mừng chúc mừng a!” Trần Tiểu Bích cúi đầu, bởi vì nghĩ đến mức quá nhập thần, nếu không phải đối phương lên tiếng nhắc nhở, cô có lẽ đã đâm vào lòng người ta rồi. “Rất xin lỗi!” Trần Tiểu Bích ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Anh? Anh là? Anh là cái người.....” Khuôn mặt người này rất quen thuộc, dường như cô đã từng gặp anh ta ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra cụ thể đã gặp ở đâu. “Tôi ngày đêm đều nhớ đến cô Trần, cô Trần lại không nhớ đến tôi, cái này thật khiến khác đau lòng a.” Người đàn ông lắc đầu, bày ra dáng vẻ rất đau lòng. Cái kiểu vô lại này, trong đầu Trần Tiểu Bích nghĩ đến một cái tên, cái tên này ở miệng cô, lập tức sắp nói ra, nhưng lại không nói ra được. “Đúng, chính là cái tên mà cô nghĩ đến, nói ra đi, mau nói ra.” Người đàn ông sáp gần Trần Tiểu Bích, một mặt mong chờ. “Bùi Huyên Trí? Anh là Bùi Huyên Trí? Người nước A?” Trần Tiểu Bích nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nói ra cái tên sớm đã đến bên miệng. “Cô Trần vẫn còn nhớ đến tôi, không mất công hơn nửa năm nay, vẫn luôn mong nhớ đến cô như vậy.” Bùi Huyên Trí đắc ý cười. Trần Tiểu Bích hỏi: “Anh sao lại ở đây?” Bùi Huyên Trí: “Tôi đến tham gia hôn lễ thế kỉ của Tổng giám đốc Trần và bà Trần.” “Anh tôi có mời anh?” Trần Tiểu Bích không quá tin họ Bùi này sẽ trở thành một người trong danh sách khách mời của Trần Việt. “Không có.” Bùi Huyên Trí thật thà đáp. “Không có thiệp mời, anh lại không phải bạn của anh trai và chị dâu tôi, anh đến tham gia hôn lễ làm gì?” Ánh mắt Trần Tiểu Bích đáng giá anh ta một lượt, lại nhìn hai người đàn ông đứng bên cạnh: “Họ Bùi kia, anh có phải có kế hoạch gì không? Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám đánh chủ ý lên anh trai và chị dâu tôi, tôi là người đầu tiên không tha cho anh.” “Tôi không phải là bạn của Tổng giám đốc Trần, nhưng là bạn của cô Trần đây a. Lần này tôi chính là muốn đến xem náo nhiệt, mở mang kiến thức. Nếu tôi thực sự có ý đồ gì không tốt, tôi sẽ xuất hiện trước mặt cô?” Bùi Huyên Trí nói cà lơ cà phất. Anh ta đối với hôn lễ này một chút hứng thú cũng không có, là chủ của anh ta muốn anh ta nghĩ cách trà trộn vào trong đó, thế nên anh ta mới xuất hiện ở đây. Nghĩ đến chủ của anh ta, ánh mắt Bùi Huyên Trí không tự chủ bay đến người con trai bên tay trái một cái......kĩ thuật của nhân viên hóa trang không tệ, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ vốn dĩ của cậu chủ, khiến cậu ta có thể dựa khuôn mặt này đi gặp cô nhóc anh ta muốn gặp. “Lời thì nói như thế, nhưng ai biết anh là muốn lợi dụng tôi?” Cho dù là người quen, Trần Tiểu Bích cũng không có bỏ cảnh giác. Chuyện người cầm lái Thịnh Thiên ở Aegean Sea tổ chức hôn lễ, mặc dù không có để để truyền thông truyền tin ra ngoài, nhưng khách nhận được giấy mời không ít, cũng không loại bỏ có vài người muốn gây bất lợi anh trai cô trà trộn vào. Bùi Huyên Trí ôm ngực, bày ra dáng vẻ đau lòng: “Cô Trần, nói thế nào, chúng ta cũng từng là bạn chung hoạn nạn, cô nói tôi như vậy, tôi sẽ rất đau lòng.” Trần Tiểu Bích trợn anh ta một cái: “Xem tên nhóc nhà anh cũng không làm càn ra chuyện gì, muốn đi xem hôn lễ, ngày mai đi với tôi.” “Cô út!” Giọng nói mềm mại của Tiểu Nhung Nhung truyền đến. Tiêu Kình Hà tự lái xe tham quan chở hai tên nhóc đi ngắm cảnh, sau khi chuyển một vòng, vừa hay gặp được Trần Tiểu Bích. Nghe thấy giọng nói của Trần Tiểu Bích, một người con trai đứng bên trái Bùi Huyên Trí ánh mắt di chuyền, nhìn về phía Tiểu Nhung Nhung. Khi ánh mắt anh ta rơi trên người Tiểu Nhung Nhung, liền không cách nào di dời đi được, nhưng Tiểu Nhung Nhung lại không nhìn thấy anh ta, trong mắt cô nhóc chỉ có cô út của nhóc thôi.