CHƯƠNG 567: TIỂU NHUNG NHUNG BỊ THƯƠNG
Tiểu Nhung Nhung ngày thường mới lười so đo với những đứa nhỏ ấu trĩ đó, cô bé chỉ muốn ăn cơm thật ngon, mau mau lớn lên, chờ trưởng thành liền đi tìm anh Liệt của mình. Có đôi khi, cô bé không khỏi sẽ nghĩ tới những lúc đứa nhỏ khác bắt nạt cô, nếu có anh Liệt ở đây, một ánh mắt của anh Liệt có thể doạ những đứa trẻ đón, căn bản không cần cô bé ra tay. Chỉ là, anh Liệt không ở đây cũng không sao, không có anh Liệt ở đây, cô bé còn có bản thân, cô bé có thể ra tay đánh đứa nhỏ hư bắt nạt mình. “Nhung Nhung, không phải chuyện đau hay không đau, con phải nói cho mẹ biết là chuyện gì xảy ra.” Chuyện này, Giang Nhung cần phải biết rõ ràng, tuyệt đối không thể để con mình bị uỷ khuất, ngược lại để đối phương ở nơi đó kêu to. Bảo bối Nhung Nhung của cô, nhà bọn họ ai mà không nâng niu cô bé trong lòng bàn tay, khi nào đến lượt người khác khiến cô bé chịu oan uổng. “Là cậu ta đẩy Nhung Nhung, Nhung Nhung bị thương.” Tiểu Nhung Nhung chỉ về phía cậu nhóc thấp thỏm lo âu, vẫn luôn trốn phía sau mẹ. Giang Nhung nhìn theo hướng ngón tay của tiểu Nhung Nhung, lúc nhìn thấy đứa nhỏ thấp thỏm lo âu kia, Giang Nhung cũng không trách cứ, dù sao cũng là trẻ con. Đứa trẻ nhà ai không có lúc nghịch ngợm, nhưng mà trẻ nhỏ gây chuyện, ba mẹ ít nhất nên biết rõ ràng là chuyện gì, không thể để đứa nhỏ sau này tiếp tục sai, sai rồi nói rõ ràng mọi chuyện, người lớn nói với bọn chúng chuyện này không thể làm, sau này có thể sửa lại. Người phụ nữ nghe tiểu Nhung Nhung nói như vậy, lập tức rống lên: “Con nhóc kia, mày lớn như vậy, mày lại học nói dối gạt người. Tao nói cho mày biết, mày đừng nghĩ thoái thác trách nhiệm. Hôm nay mày ra tay đánh người, giáo viên và bọn tao đều thấy được, mày đừng tưởng rằng người nhà tới, mày có thể nói hươu nói vượn.” “Đồ trứng thối, cô là đồ trứng thối!” Tiểu Nhung Nhung nhỏ tuổi, sao có thể mắng được một người đàn bà đanh đá chân chính, lúc cô bé nóng vội chỉ biết đối phương chính là đồ trứng thối. “Nhung Nhung, có mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con, đừng sợ.” Giang Nhung ôm ôm khuôn mặt tiểu Nhung Nhung, duỗi tay che lại lỗ tai của tiểu Nhung Nhung, lúc này mới nhìn về phía người đàn bà kia. Cô nói: “Giáo viên, phiền các người đem camera theo dõi tới nhìn xem. Buổi sáng lúc con gái tôi ra cửa vẫn còn tốt, ở trong vườn các người bị thương, dù sao các người cũng phải cho tôi một câu trả lời.” Cô lười cãi nhau với người phụ nữ kia, nói lý với loại phụ nữ không biết lý lẽ này, cô vẫn nên lấy chứng cứ ra hung hăng ném vào bàn tay người phụ nữ kia mới là sự thật. “Vâng, bà Trần, chúng tôi lập tức đem camera theo dõi tới.” Hiệu trường cười nói. Thành ra chuyện này hôm nay ầm ĩ lớn rồi. Tuy rằng gia đình cậu nhóc kia không bằng nhà họ Trần, nhưng ở Giang Bắc cũng là nhân vật có danh dự uy tín, cho nên hôm nay chuyện này hai bên bọn giải quyết càng tốt. Nếu như hai bên bọn họ không thể giải quyết, nhà họ Trần bọn họ là ngàn vạn cũng không dám đắc tội, mặc kệ cuối cùng nguyên nhân gây sự là do đứa nhỏ nào chọc trước, khẳng định là muốn bắt người nhà khác nói lý. Lúc nói chuyện, bác sĩ trong sân đã chạy tới, chuẩn bị xử lý miệng vết thương trên khuỷu tay tiểu Nhung Nhung. Giang Nhung ôm tiểu Nhung Nhung, đau lòng nói: “Nhung Nhung, chúng ta để bác sĩ xử lý miệng vết thương cho con trước, nếu như con đau, con nói với mẹ, được không?” ‘Nhung Nhung không sợ đau!” Tiểu Nhung Nhung chớp đôi mắt to lấp lánh, vô cùng dũng cảm kiên cường nói. Tuy rằng ngoài miệng nói không sợ đâu, nhưng miệng vết thương trên khuỷu tay của cô bé ước chừng dài trái phải năm centimet, lúc bác sĩ dùng nước sát trùng khử trừng cho cô bé, cô bé vẫn đau đến rơi nước mắt. Nhưng mà cô bé không khóc, cô bé cắm đầu vào trong ngực mẹ, muốn khóc lại chịu đựng, bởi vì cô bé không muốn mẹ cũng khổ sở. “Bảo bối ngoan, đau cứ nói muốn khóc thì khóc ra đi, có mẹ ở đây, không có người nào chê cười con.” Giang Nhung nhìn miệng vết thương thật dài trên khuỷu tay tiểu Nhung Nhung, hận không thể người bị thương là chính mình, cô đau thay tiểu Nhung Nhung. Nhưng mà, người nhà đối phương lại như cũ không thuận theo không buông tha, nhìn bác sĩ xử lý miệng vết thương cho tiểu Nhung Nhung, cô ta còn chửi ầm lên: “Mẹ nó đừng cho rằng giả bộ đáng thương thì không có chuyện gì, chờ chúng tôi nắm được chứng cứ, các người cứ chờ bị đuổi đi.” “Mẹ…” Cậu nhóc tránh ở phía sau người phụ nữ kia vâng vâng dạ dạ mà lôi kéo góc áo của người phụ nữ, cậu muốn nói gì đó, lại bị người phụ nữ kia hung hăng trừng mắt nhìn lại. “Nhung Nhung, mẹ ở đây, đừng sợ.” Giang Nhung ôm hôn tiểu Nhung Nhung trong ngực, để bác sĩ xử lý miệng vết thương, tiểu Nhung Nhung càng chịu đựng không khóc, cô càng đau lòng. Lúc này cô không nghĩ tới người phụ nữ kêu gào, chuyện quan trọng nữa cũng không gấp bằng việc xử lý miệng vết thương cho tiểu Nhung Nhung. Nhưng mà lúc này cô để ý tới tiểu Nhung Nhung, cũng không có nghĩa hai mẹ con bọn họ sẽ để người khác bắt nạt, cô ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ kia. Ánh mắt của cô sắc bén, một luồng ánh mắt xuyên qua, người phụ nữ kia đang muốn mắng gì đó, khi tiếp xúc với ánh mắt kia của Giang Nhung, nhanh chóng nuốt vào những lời muốn nói. Người phụ nữ duỗi tay nhéo con trai của mình một cái, cậu nhóc bị véo đau oa một tiếng khóc lên, cô ta mượn cơ hội nói: “Con trai, con mau nói cho mẹ biết, có phải con đau ở đâu không? Con không phải sợ, mẹ ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho người khác ăn hiếp con.” Cô ta cũng học theo dáng vẻ của Giang Nhung, kéo ống tay áo trái phải của cậu nhóc nhìn xem, lúc nhìn thấy một khối dấu vết màu tím trên người cậu nhóc, cô ta khoa trương lớn tiếng nói: “Con trai, chỗ này của con là ai đánh? Mau nói cho mẹ biết, có phải do con nhóc kia đẩy con bị thương?” Rõ ràng nơi đó chính là chỗ vừa rồi bị cô ta véo, nhưng mà cô ta lại có ý sai đứa nhỏ nói là đứa nhỏ khác đẩy mình bị thương. “Con trai, mau nói cho mẹ biết, có chuyện cứ nói, đừng sợ, mẹ ở đây, sẽ không để người khác ăn hiếp con.” Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ lại hung hăng trừng mắt nhìn cậu nhóc một cái. Tuy rằng cô ta thương con mình, nhưng mà cá tính cô ta lại hiếu thắng không muốn nhận sai. Chuyện hôm nay, mặc dù cô ra biết rất có khả năng là con trai của cô ta gây chuyện trước, nhưng chuyện đã ầm ĩ đến bước này, sao cô ta có thể dễ dàng để người khác kiêu ngạo ở trên đầu cô ta. Hôm nay việc này ầm ĩ lớn như vậy, rất nhanh sẽ truyền đi, nếu như để đám bạn của cô ta biết, con trai cô ta gây chuyện, hơn nữa bọn họ còn làm trong vườn cấp đá ra, như vậy sau này mặt mũi cô ta để ở đâu. Cho nên, cô ta tình nguyện để con trai mình chịu chút oan uổng, cũng phải bảo toàn mặt mũi của mình. Nào biết con trai của cô ta chỉ biết uỷ khuất khóc lớn, giống như hũ nút một chữ cũng không nói, khiến cô ta tức chết. Cô ta lại mở miệng mắng: “Khóc Khóc khóc, mày chỉ biết khóc, mày có thể có chút tiền đồ hay không, đừng giống người ba vô dụng kia của mày.” Mắng đứa nhỏ không đủ, người phụ nữ lại tức đến nỗi đá vào một chân của người đàn ông ngồi dưới đất: “Anh nhìn xem anh sinh đứa nhỏ gì? Chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong? Bị người khác bắt nạt ngoại trừ khóc, cái gì cũng không biết làm, anh xem dáng vẻ vô dụng của anh đi.”