CHƯƠNG 562: MANH MỐI RÕ RÀNG
Từ đó, anh không thể quên được hình ảnh người kia mặc lễ phục "Điệp luyến", trông cô xinh đẹp như một thiên sứ. Anh cố gắng quên, cố gắng quên đi nhưng một lần nữa lại thất bại. Cho nên anh quyết định làm theo tiếng lòng của mình, tìm cách đạt được thứ mình muốn. Dù cô là người phụ nữ của Trần Việt, dù anh có rất nhiều thứ không bằng Trần Việt, nhưng cái đó thì có sao? Người phụ nữ của Trần Việt thì sao chứ? Nói cho cùng thì Trần Việt cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, anh ta cũng không có ba đầu sáu tay, anh ta cũng có máu thịt. Nếu như lúc đánh nhau phải giết anh ta thì một dao cũng có thể chém chết. "Cậu chủ, đây là sự thật sao?" Người đàn ông trung niên xem đoạn video, thật không thể tin được cậu chủ nhà ông còn có thể bắt được bảo bối quan trọng như vậy. "Ông nhìn kĩ một chút. Nhìn xem rốt cuộc là thật hay giả?" Diệp Diệc Thâm cũng không quay đầu lại nói. "Cậu chủ, ý của cậu là Trần Việt trong này không phải là Trần Việt thật sao?" Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình máy tính, xem xét kĩ rồi nói: "Cậu chủ, khuôn mặt này, thanh âm này ngoại trừ Trần Việt ra còn có thể là ai?" Diệp Diệc Thâm lại nói: "Lại cẩn thận nhìn kĩ cho tôi, nếu như có gì sơ suất thì toàn bộ kế hoạch của chúng ta đều sụp đổ." "Đúng là Trần Việt." Người đàn ông lại xem đi xem lại video mấy lần. Nhìn mấy lần nhưng ông vẫn không nhìn ra có chỗ nào không ổn, ông còn nói: "Cậu chủ, tôi có thể chắc chắn người trong đoạn video này chính là Trần Việt." "Vậy được rồi." Diệp Diệc Thâm nói. Người quản gia này luôn đi theo bên cạnh anh ta, quản gia nhìn người lợi hại như thế nào, anh ta biết rất rõ. Quản gia cũng không nhìn ra bên trong đoạn video có vấn đề gì, những người khác càng không có khả năng nhìn ra được. Người đàn ông trung niên nói: "Cậu chủ, tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?" "Tiến hành theo kế hoạch." "Nhưng..." "Sao?" "Không có gì." Người đàn ông trung niên quay người rời đi, đi được hai bước quay đầu lại nói: "Cậu chủ, tốt nhất là để tôi phái một số người đi theo cậu." Diệp Diệc Thâm thản nhiên nói: "Tại Giang Bắc này người đứng đầu trong quân đội có quyền cao nhất chính là Chiến Niệm Bắc, đứng đầu kinh doanh là Trần Việt. Ai còn có năng lực chống lại bọn họ?" Người đàn ông trung niên lo lắng nói: "Cậu chủ..." Diệp Diệc Thâm phất tay ngăn không cho ông ta nói thêm cái gì nữa: "Ông phái nhiều người đi theo tôi so với một người ở bên cạnh tôi cũng không khác nhau lắm. Bọn họ muốn động tay bắt người, chẳng lẽ chúng ta có thể chạy trốn được sao?" Dù bên cạnh anh ta dẫn theo nhiều người, chỉ cần Trần Việt muốn bắt anh ta, thì có thể bắt được ngay. Nhiều người đi theo anh ta cũng chỉ là nhiều hơn một người hy sinh mà thôi. Tình hình bây giờ, Diệp Diệc Thâm biết rất rõ. "Cậu chủ, cậu không thể..." "Đi xuống đi." Diệp Diệc Thâm vẫy vẫy tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta lại nhẹ nhàng nở nụ cười, vô cùng tự tin và ung dung. Diệp Diệc Thâm biết rất rõ tình hình trước mắt, anh ta dám cả gan làm loạn như thế không phải vì muốn tìm đường chết mà là anh ta vô cùng tự tin, lúc này anh ta có thể đánh bại Trần Việt. ....... Bởi vì trời đang mưa nên nhiệt độ hôm nay giảm xuống vài độ. Nhưng Trần Việt dường như không biết lạnh, áo vest khoác bên ngoài cũng không mặc, chỉ mặt một áo sơ mi trắng và quần tây đen. Mấy năm nay anh đều mặc như vậy. Trần Việt nói với Lục Diên để cho mọi người bên dưới nghỉ ngơi một buổi tối. Nhưng Lục Diên lại không để cho mọi người nghỉ ngơi, anh ta phải để tất cả công việc chuẩn bị thật tốt để sáng sớm đưa tới tay Tổng Giám đốc của bọn họ. Tối hôm qua nghỉ muộn như vậy nhưng hôm nay Trần Việt vẫn đi làm từ sáng sớm. Lục Diên đã tới công ty từ sớm, anh ta thân là trợ lý đặc biệt của anh nên đã biết rõ thói quen của anh. Anh ta sao dám lười biếng nên đã chuẩn bị tốt mọi thứ. "Trần tổng, chúng tôi đã tìm được người tương tự với tiểu Trần xuất hiện trên camera. Hơn nữa ảnh chụp bọn họ chính là chiếc xe Minibus, bảng số xe là Giang Bắc AXX54." "Sau khi tra được biển số xe này, tôi đã lập tức cho người tới chỗ quản xe để tra xét chủ nhân của chiếc xe này. Sau đó điều tra ra được chiếc xe này đã được báo hỏng, trước khi ông Tiêu bị hại thì xe đã bị trộm đi." "Chúng tôi lại theo manh mối đã tìm thấy chiếc xe tải bị báo hỏng này. Ngay mấy hôm trước, có ngư dân rời bến đã phát hiện ra chiếc xe nên đã báo cảnh sát. Hiện tại xe đã được tìm thấy ở chỗ để đồ phế liệu, nhưng mà người vẫn không tìm được." Lục Diên đem tất cả manh mối thu thập được nói kỹ cho Trần Việt nghe. Sau khi nghe xong, Trần Việt cũng không nói gì, cũng không biết là anh đã thỏa mãn chưa hay vẫn chưa hài lòng. Tâm trạng của Lục Diên dường như muốn chết luôn tại chỗ, gần đây Tổng Giám đốc của bọn họ tâm trạng luôn không ổn định. Rất khó có thể suy đoán được tâm tư của anh, cũng không biết anh muốn thế nào? Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, Lục Diên cảm giác mình sẽ sống ít đi vài năm. Không phải sợ không chịu được khổ mà là bị dọa sợ. Lâu sau đó Trần Việt mới mở miệng nói: "Nếu đã tìm được nhiều manh mối như vậy, dựa vào manh mối tiếp tục đi tìm. Mặc kệ là người kia còn sống hay đã chết thì cũng phải lôi về đây cho tôi." Lục Diên trả lời: "Người của chúng ta vẫn đang tiếp tục tìm. Nếu tìm được manh mối tôi sẽ báo với anh." "Đường Nghị, tôi bảo cậu hẹn người, cậu đã hẹn chưa?" Trần Việt cũng không cố chấp trong việc tìm hung thủ. Tuy trước mắt không tìm ra chúng cớ nhưng anh cũng đã đoán được là ai. Đường Nghị tiến lên một bước nói: "Người đã đến, đang đợi Trần tổng." ...... Phòng khách của tập đoàn Thịnh Thiên. Trần Việt đi tới phòng khách, đẩy cửa ra liền thấy Diệp Diệc Thâm đang đứng ở cửa sổ sát đất, dường như đang thưởng thức cao ốc và đường phố đông nghịt người. Trần Việt bước tới, Diệp Diệc Thâm cũng không quay đầu lại, không biết là anh ta muốn vênh váo với Trần Việt hay là thật sự không nghe thấy tiếng mở cửa. Trần Việt bước đi trầm ổn, ưu nhã. Hai bước đã tới cửa sổ sát đất phía trước, đứng cách Diệp Diệc Thâm vài bước chân. Văn phòng bên cạnh phòng khách của Trần Việt là tầng cao nhất của Thịnh Thiên, vị trí này có thể nhìn thấy hơn nửa phong cảnh của Giang Bắc. Rất ít người có thể đứng ở vị trí này ngắm cảnh đẹp của Giang Bắc. Diệp Diệc Thâm không lên tiếng, Trần Việt cũng không nói chuyện. Ánh mắt của hai người đều nhìn cảnh đẹp của Giang Bắc bên dưới cửa sổ, trong lòng đều đang tập trung suy nghĩ. Đứng một lúc lâu vẫn là Diệp Diệc Thâm mất kiên nhẫn trước, anh nghiêng đầu nhìn Trần Việt: "Trần Việt, anh tìm tôi có chuyện gì?" Trần Việt khẽ cười nói: "Thấy phong cảnh của Giang Bắc thế nào? Những thành thị này so với kinh đô New York thấy thế nào?" Diệp Diệc Thâm nói: "Giang Bắc là một đô thị quốc tế lớn mới phát triển. Những năm gần đây tốc độ phát triển tăng lên nhanh chóng, kinh tế phát triển mạnh. Những thành thị này còn kém một chút, nhưng sau này phát triển hơn hoàn toàn có thể đạt được danh tiếng của bọn họ." Trần Việt từ từ ngẩng đầu, ánh mắt ác liệt bắn tới trên người Diệp Diệc Thâm, cao ngạo hỏi: "Hiện tại danh tiếng không bằng những thành thị kia, sau này có thể đoạt lại danh tiếng. Anh làm gì để có thể đoạt lại được?" Diệp Diệc Thâm nhún nhún vai nói: "Trên đời này không có chuyện gì là mãi mãi cả. Phong thủy luân chuyển, chuyện tốt cũng sẽ tới."