Trong đầu Giang Nhung nghĩ, nếu Trần Việt muốn yêu đương với cô thì cứ nói thẳng ra đi. Tuy rằng hành động như thế rất ấu trĩ, nhưng cô vẫn đồng ý yêu đương với anh.
Nhưng trong đầu nghĩ là một chuyện, hành động thực tế lại là một chuyện khác, Giang Nhung vẫn rụt rè lắc đầu. “Anh vẫn đang lo lắng em muốn yêu đương mà anh lại không có thời gian bên cạnh em, sẽ khiến em thất vọng. Bây giờ nghe em nói không muốn thì anh cũng yên tâm rồi.” Trần Việt bỏ lại một câu mới thả cô ra, quay người ung dung thay giày rồi đi vào trong thư phòng. Sau đó, làm gì có sau đó nữa… Đê ma ma! Sao có thể bắt nạt người ta như thế chứ! Giang Nhung muốn nhào đến cắn cho anh hai phát, nói cho anh biết đừng có bắt nạt người ta như thế. Cô không hiểu rốt cuộc tênTrần Việt này EQ thấp thật hay chỉ là giả vờ thôi đây? Có những lúc anh nói một câu mà khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng cũng có lúc khiến cô dở khóc dở cười. “Gâu gâu gâu…” Mộc Mộc đã chạy đến đây một lúc lâu, nhưng mẹ nó chẳng chịu để ý đến nó gì cả, nó đành phải sủa để thu hút sự chú ý. Giang Nhung lắc hộp quà trên tay cố ý trêu nó: “Đây là quà dì Thu Ngân cho mẹ đấy, không phải đồ ăn cho Mộc Mộc đâu.” “Oẳng oẳng…” Mộc Mộc đau buồn gào lên. “Mộc Mộc đừng giận nha.” Giang Nhung xoa đầu Mộc Mộc, dỗ nó như đang dỗ một đứa trẻ con: “Con mau đến đây bóc quà với mẹ, xem dì Thu Ngân của con tặng mẹ thứ gì nào, được không?” Hộp quà được bọc vô cùng tinh xảo, Giang Nhung vừa bóc quà vừa nói: “Mộc Mộc, con đoán xem dì Thu Ngân sẽ tặng mẹ cái gì?” Từng lớp từng lớp giấy gói được bóc ra, sau khi nhìn thấy thứ trong hộp, Giang Nhung giật mình kinh ngạc. Trong hộp quà được bọc tinh xảo thế nhưng lại là ba-con-sâu, đủ kiểu dáng, kích cỡ và các mùi khác nhau… Giang Nhung tưởng rằng con nhóc Lương Thu Ngân đã quên mất vụ đó rồi, không ngờ cô ấy lại mua thật, lại còn đóng gói như thế này nữa chứ, hại cô chẳng chuẩn bị tâm lý gì cả. Trong hộp còn có một tờ giấy: “Hey cưng, cứ thoải mái tận hưởng niềm vui nguyên thủy nhất đi nhé!” “Giang Nhung...” Giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm của Trần Việt đột nhiên vang lên đằng sau lưng cô, khiến Giang Nhung sợ đến mức giật bắn, run tay suýt chút nữa đánh đổ hộp quà xuống đất. Cô vội vàng ôm hộp quà vào lòng giấu đi, hoảng hốt nói: “Anh có chuyện gì nói nhanh lên!” Nếu như bị Trần Việt nhìn thấy cái hộp toàn ba con sâu trong tay cô, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng cô là một đứa con gái hư hỏng trong lòng anh. Cô thật sự muốn chung sống hạnh phúc với anh nên không muốn anh có ấn tượng xấu về mình như thế này. “Nếu như em muốn yêu đương, nói với anh một câu, anh sẽ giành thời gian để ở bên em.” Trần Việt bỏ lại câu đó rồi quay về phòng sách. Từ từ đã, tại sao bây giờ lại biến thành cô muốn yêu đương, mà anh lại ở thế bị động thế này? Giang Nhung lại muốn cắn người, cô muốn xông vào phòng sách nhấc Trần Việt lên dạy cho anh một bài học, nhưng cô không dám. Giang Nhung cũng không có lòng dạ đâu để quan tâm đến Trần Việt nữa, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là làm thế nào để xử lý cái thứ này. Cô rón rén trở về phòng, tìm một nơi mình tự cho là bí mật, nhét những thứ đó vào trong. Vừa giấu xong, điện thoại của cô vừa rung vừa đổ chuông. Giang Nhung liếc nhìn màn hình, thấy số điện thoại này trông quen quen, hình như là của Cù Mạnh Chiến. Cô đã nhấn mạnh với Cù Mạnh Chiến không chỉ một lần là đừng có quấy rầy cuộc sống của cô nữa, nhưng dường như Cù Mạnh Chiến không nghe, hôm nay hắn còn sai Lý Cường đến bắt cóc cô. Nếu như không phải Trần Việt xuất hiện kịp thời thì cô không dám tưởng tượng sẽ xảy ra hậu quả thế nào nữa. May là có Trần Việt! Nghĩ một lúc, Giang Nhung vẫn nghe điện thoại. Vừa mới kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói tràn ngập vẻ hối lỗi của Cù Mạnh Chiến: “Nhung à, anh phải nói xin lỗi với em! Anh vốn không biết chuyện Lý Cường làm hôm nay, là do nó tự ý nghĩ ra cách này để mang em về gặp anh.” “Cù Mạnh Chiến, anh không cần xin lỗi tôi. Miễn sao sau này anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa là được.” Thực ra Giang Nhung chẳng quan tâm nhiều đến việc có phải là Cù Mạnh Chiến chỉ đạo Lý Cường làm việc này không. Cô không muốn liên quan gì đến hắn nữa. Cô không muốn nhìn thấy cái bản mặt đó, không muốn vì bản mặt đó mà nhớ đến những chuyện không hay trong quá khứ, càng không muốn để Trần Việt hiểu nhầm cô. “Nhung, tuy anh không chỉ đạo Lý Cường làm vậy nhưng trong tim anh vẫn luôn nhớ đến em.” Cù Mạnh Chiến lại bắt đầu giở trò si tình, Giang Nhung nghe thấy mà nổi hết cả da gà. Cô nói: “Cù Mạnh Chiến, đủ rồi! Anh đừng có làm tôi buồn nôn nữa.” “Nhung...” Cù Mạnh Chiến ngập ngừng, hỏi với vẻ thăm dò: “Có phải em quen người đứng đầu của Thịnh Thiên - Leo Tran không?” Giang Nhung hừ lạnh: “Leo Tran? Chẳng qua tôi chỉ là một nhân viên nho nhỏ của công ty Sang Tân, sao có thể quen biết với người đứng đầu Thịnh Thiên - Leo Tran được chứ, anh đề cao tôi quá rồi đấy.” Cù Mạnh Chiến hỏi ngược lại: “Em quen Leo Tran thật ư?” Lần trước Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Giang Bắc – Trịnh Thắng đích thân đến đồn công an đón Giang Nhung ra. Lần này lại đích thân ông ta ra lệnh truy cứu trách nhiệm hình sự đối với đám Lý Cường. Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ, nhiều lắm chỉ xử lý như tội hành hung nơi công cộng, hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là đám Lý Cường sẽ được thả ra ngay, ai ngờ đột nhiên lại biến thành vụ án hình sự lớn như thế. Cù Mạnh Chiến nghĩ đi nghĩ lại, không sao liên tưởng đến một Trần Việt chẳng hề có thế lực hùng hậu nào sau lưng lại có thể chỉ đạo Trịnh Thắng. Hắn sai người âm thầm điều tra, phía cảnh sát để lộ chút tin tức, mà mũi tên lại chỉ thẳng về phía Leo Tran của Thịnh Thiên. Tại sao Leo Tran lại nhúng tay vào chuyện của Giang Nhung? Cù Mạnh Chiến suy đi nghĩ lại, sau đó liên tưởng đến tin tức Leo Tran là một người thích gái đẹp, vậy thì rất có khả năng tên Leo Tran bí ẩn kia coi trọng Giang Nhung. Có khi nào tên Trần Việt kia đích thân đưa vợ mình lên giường người khác vì muốn nịnh hót Leo Tran không? Càng nghĩ thế, Cù Mạnh Chiến càng cảm thấy rất có khả năng. Vốn dĩ Giang Nhung nên thuộc về hắn mới đúng, sao hắn có thể để thằng nhãi con Trần Việt này hớt tay trên được. Giang Nhung không biết Cù Mạnh Chiến muốn nói gì, cảm thấy rất kỳ lạ: “Cù Mạnh Chiến, anh đừng có bịa đặt nữa được không, tôi đã nói rất rõ ràng là tôi không biết quen biết Leo Tran gì cả.” Lúc cô nói chuyện, Trần Việt đang định đẩy cửa vào, đúng lúc nghe thấy cô nói hai từ Leo Tran, tại sao cô lại nhắc đến Leo Tran? Chẳng lẽ... Anh nhìn về phía Giang Nhung, trong mắt ánh lên vẻ nghiền ngẫm. Bị Trần Việt bắt gặp đang nói chuyện với Cù Mạnh Chiến, dù Giang Nhung không làm gì thẹn với lương tâm nhưng vẫn lo Trần Việt sẽ hiểu nhầm, nên vội vã cúp điện thoại, mỉm cười nhìn về phía anh: “Là Thu Ngân gọi điện đến hỏi chúng ta đã về nhà chưa?” Giang Nhung giải thích như vậy, rõ rành rành là giấu đầu hở đuôi. Trần Việt nhìn cô chăm chú liền hiểu ra cô đang nói chuyện với ai.