CHƯƠNG 448: NHỚ LẠI NGƯỜI CŨ, CHUYỆN CŨ
“Trần Việt, nói chuyện đàng hoàng cho em!” Giang Nhung tức giận nói. Cô thực sự nhìn nhầm người đàn ông này rồi, khi nói chuyện chính sự với anh, anh lại nói nhăng nói cuội, không chuyên tâm chút nào. “Nói chuyện đứng đắn cũng nói như vậy, bản thảo thiết kế của vợ anh trong mắt anh là tuyệt vời nhất” Đây là lần đầu tiên Trần Việt gọi Giang Nhung là vợ, nghe chữ này mặt của cô liền đỏ lên, giọng điệu cũng không tự chủ mà dịu dàng hơn rất nhiều: “Cái gì cơ?” “Sao mặt lại đỏ rồi?” Trần Việt không chú ý đến lúc nãy thuận miệng nói ra hai chữ, chỉ cảm thấy Giang Nhung của anh không phải lại nghĩ linh tinh đi đâu rồi đấy chứ. “Không có.” Giang Nhung từ trong vòng tay anh chui ra, gấp gáp muốn đi, còn ở đây cùng với người đàn ông này nữa, không biết bị anh đuà giỡn đến mức nào. Trần Việt kéo cô vào lòng, xấu xa ghé vào tai cô nói: “Kỳ kinh nguyệt của em vẫn chưa kết thúc, chúng ta cố đợi thêm hai ngày nữa.” Nghe thấy lời này của Trần Việt, Giang Nhung đến vành tai đều đã đỏ ửng lên rồi, cô đấm vào lồng ngực anh: “Cái gì?” “Tâm tư của em, anh hiểu.” Trần Việt ôm cô, dùng lực vuốt ve: “Thời cơ chưa đến, đừng vội đốt lửa” “Anh, biến thái!” Giang Nhung thực sự là khóc không ra nước mắt. Rõ ràng là anh suy nghĩ linh tinh, não bị sâu ăn rồi, vậy mà, biến thành cô muốn, lúc anh chưa nói gì, cô cái gì cũng không nghĩ, có được hay không? “Giang Nhung…...” Trần Việt đột nhiên lại nghiêm túc gọi tên cô. “Vâng?” Anh nghiêm túc nói, Giang Nhung ngồi thẳng, chuẩn bị rửa tai lắng nghe. Trần Việt nói: “Đợi anh làm xong những việc quan trọng chúng ta cùng đi biển Aegean đi.” Anh đã bảo người sắp xếp thời gian rồi, đợi anh thu xếp ổn thảo việc Tiêu Viễn Phong, sẽ đưa cô cùng người nhà đến biển Aegean, ở nơi lãng mạn đó, anh sẽ trả cô một hôn lễ mà anh thiếu nợ cô bao năm nay. “A! Sao đột nhiên lại muốn đến nơi đó thế?” Biển Aegean là nơi mà nhiều năm trước Giang Nhung kế hoạch tiết kiệm đủ tiền sẽ đi đến nơi đó. Đã từng, từng có một người đàn ông nói với cô: “Nhung Nhung, đợi đến khi con tốt nghiệp, chúng ta cùng đi biển Aegean du lịch đi.” Cô vừa bận rộn với bản thảo thiết kế trang phục, vừa đáp: “Vâng. Nhưng phải xem em làm xong công việc này có thể kiếm được bao nhiêu tiền.” Cô và người đó khi yêu nhau, cô chưa bao giờ bằng lòng tiêu của anh ta một đồng, chính vì vậy mà người đó luôn nói cô ngốc. Bạn gái người ta, đều hi vọng có thể tiêu nhiều tiền của bạn trai, còn anh cho cô tiền tiêu, cô cũng không lấy. Đối với người đàn ông đó mà nói, bạn gái anh ta tiêu tiền của anh ta là điều tự nhiên, có lẽ tiền cũng không phải do anh ta kiếm ra cho nên anh ta không thấy xót khi tiêu tiền. Nhưng Giang Nhung thì luôn cho rằng, cho dù quan hệ hai người có bao nhiêu thân mật, nhưng đều là hai cá thể cá biệt, cô có thể tự mình kiếm tiền, sao lại phải tiêu tiền của Cù Mạnh Chiến cơ chứ. Cô đã nói rõ với Cù Mạnh Chiến, trong lễ tốt nghiệp của cô, người đàn ông đó vẫn đem cho cô vé máy bay tặng vào tay cô.. Khi cô không tiện cự tuyệt lòng tốt và gương mặt đầy hung phấn của Cù Mạnh Chiến, nhận một cuộc điện thoại, thành phố tổ chức một cuộc thi đấu thiết kế trang phục. Cô báo danh tham gia trận đấu, liền đợi để cự tuyệt Cù Mạnh Chiến, khi đó Cù Mạnh Chiến giận cô đến mức mấy hôm liền không đến tìm cô. Hắn ta không đến tìm cô, cô lại bận công việc, cũng không nghĩ đến việc đi tìm Cù Mạnh Chiến, cô thậm chí còn không biết hắn tức giận. Sau đó, vẫn là Cù Mạnh Chiến nhượng bộ trước, khi bọn họ nói chuyện từ giọng điệu ai oán của Cù Mạnh Chiến cô mới biết hóa ra hắn đang giận. Từ đó trở đi, Giang Nhung nỗ lực kiếm tiền, trong lòng nghĩ đợi bản thân có thể kiếm đủ tiền rồi, sẽ mời anh ta đi, nhưng kế hoạch của cô đã bị những biến cố sau này hủy rồi. Sau này của sau này, cô đã rất ít khi nghĩ đến những nơi thần bí lãng mạn đẹp đẽ như vậy nữa. Hôm nay nghe Trần Vệt đột nhiên nhắc đến, trong lòng cô có rất nhiều như vị không nói lên lời. Lại nghĩ đến người trước kia, sớm đã không còn trên thế giới này nữa, Giang Nhung không nén được hít sâu một hơi, đều là những chuyện rất xưa rồi, giống như quen nhau từ kiếp trước vậy. Hôm nay nghĩ lại, lại có cảm giác không chân thực. “Không thích?”Trước đây trong những tài liệu mà Trần Việt điều tra về cô, anh nhìn thấy một phần tư liệu, nơi mà cô khát vọng được đến nhất là biển Aegean, vì vậy anh mới định chọn nơi đây làm nới để tổ chức hôn lễ cho hai người họ, lẽ nào cô ấy không thích sao? “Không phải không thích.”Giang Nhung cười: “Thậm chí, em còn rất thích nơi này nhưng chưa có cơ hội đi xem. Nếu đã có cơ hội, thì đem theo bảo bối của chúng ta, ba người chũng ta cùng đi ngắm.” Cùng với người đàn ông mình yêu đem theo đứa con của hai người họ cùng đi đến nơi thơ mộng thật sự là một chuyện vô cùng có ý nghĩa. “Được, vậy chúng ta quyết như vậy nhé, đợi sau khi chúng ta thu xếp ổn thỏa mọi công việc, cả nhà ta cùng đi.” Bởi vì phải tổ chức hôm lễ nên tất nhiên không thể thiếu người nhà làm chứng, trong kế hoạch của Trần Việt chắc chắn không thể thiếu người nhà được. Nhưng Giang Nhung lại có chút ích kỉ, cô hi vọng chuyến đi này chỉ có gia đình ba người nhà cô, có anh có cô và có tiểu bảo bối của bọn họ nữa là được rồi. Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng cô lại ngại không dám nói ra, nếu để người khác biết được cô nhỏ mọn như vậy thực sự là không hay chút nào. “Vâng” Giang Nhung gật đầu. “Không vui?”Giang Nhung từng nét biến hóa trên khuôn mặt, Trần Việt đều nhìn thấy, năng lực quan sát của anh rất chuẩn xác, anh sao lại có thể không nhìn ra cơ chứ. “Được đi nơi đẹp như vậy, em rất vui.” “Nếu có ý kiến gì, bây giờ nói ra vẫn còn kịp đấy. “Thật sự có thể nói ý kiến à?” Nhỡ cô nói ra, anh có cảm thấy cô là một người không kính trọng người lớn không? “Trước mặt ânh, lẽ nào còn cái gì em không thể nói sao?” Giang Nhung nhìn anh, cẩn thận từng chút một hỏi: “Có thể cùng người nhà đi du lịch, em rất vui, nhưng đây là lần đầu tiên anh hẹn em đi đến nơi rxa như vậy đi chơi, em có một nguyện vọng hơi ích kỉ, hi vọng lần du lịch này chỉ có anh, em mà con gái chúng ta.” Một hơi nói ra, Giang Nhung nhẹ nhàng thở ra một hơi, muốn đi du lịch với người nhà sau này có thể hẹn thời gian, cô thật sự muốn lần đầu tiên đi du lịch, chỉ có một nhà ba người bọn họ. “Được, nghe lời em” Trần Việt cười xoa đầu cô:“Đây cũng không phải chuyện to tát gì, lại còn trước mặt anh ấp a ấp úng, như vậy một chút cũng không đáng yêu. “Không phải vấn đề rất lớn sao?” Là một người con dâu nhà họ Trần, chồng sắp xếp cho cả gia đình đi du lịch, cô vậy mà lại phản đối, không muốn đi cùng người nhà, việc này, là việc nhỏ sao. Trần Việt lại nói: “Em nói cho anh biết, vấn đề này có gì to tát chứ?” Không cùng người nhà đi cũng tốt, để cho mọi người bên này chuẩn bị, tới khi đó bọn họ đến lại cho họ một bất ngờ kinh ngạc. Hi vọng là vui vẻ, ngàn vạn lần đừng là kinh sợ. “Ngài Trần, cảm ơn anh đã đối tốt với em như vậy.” Cảm ơn anh tỉ mỉ như vậy. Chuyện lớn như vậy bị anh nói ra, hình như qua thực không có gì to tát, chỉ là cô nghĩ nhiều thôi.