CHƯƠNG 446: HÒA HỢP NHƯ CŨ
Trần Việt ôm tiểu Nhung Nhung qua, để con bé nhìn mắt mình, nghiêm túc nói: “Nhung Nhung, con có biết con vừa nói cái gì không?” Cho dù Trần Việt rất chiều con gái, nhưng một khi con bé mắc lỗi , khi phải dạy dỗ con anh vẫn dạy dỗ, đặc biệt là chuyện nghiêm trọng như vậy. Bọn họ đều không biết trong lòng của tiểu Nhung Nhung, hóa ra chưa từng coi Giang Nhung là mẹ ruột. Tiểu Nhung Nhung vẫn cho rằng mẹ ruột con bé đang bay ở trên thiên đàng, người làm ba như anh cũng có trách nhiệm, là anh suy nghĩ không chu đáo. Tiểu Nhung Nhung giơ bàn tay nhỏ nhỏ, lau bỏ nước mắt, đáng thương nói: “Nhung Nhung muốn mẹ của mình cơ.” “Nhung Nhung, người ngồi trước mặt con chính là mẹ của con, là mẹ đã vất vả mang nặng đẻ đau sinh ra con. Nếu như không có mẹ, cũng không có con. Sinh mệnh của con là mẹ cho, con sao lại có thể nói những lời như vậy khiến mẹ con đau lòng?” Trần Việt nhìn tiểu Nhung Nhung, nhẫn nại giải thích cho con, nhất định phải khiến con bé hiểu được đạo lí này. Tiểu Nhung Nhung thút thít: “Mẹ con đang bay trên thiên đàng, cô ấy không phải mẹ của Nhung Nhung” Trong kí ức có hạn của Nhung Nhung, ấn tượng sâu sắc nhất về mẹ đó là mẹ con bé đang bay ở trên thiên đàng, bay đến một nơi một nơi rất xa nào đó. Tiểu Nhung Nhung còn nhỏ, có những chuyện con bé không nhớ được, nhưng có những chuyện lại nhớ rất dai. Con bé nhớ cô ú nói với mình là mẹ nó đang bay ở trên trời, tự nhiên cũng nhớ những lời mà người khác nói với mình. Con bé luôn nhớ lời mà chị Linh Linh nói với mình, chị Linh Linh nói người này không phải mẹ ruột của mình, người mẹ giả này cướp đi tình yêu của ba dành cho mình, rồi cũng sẽ cướp đi rất nhiều thứ. Người mẹ hiện tại là chị Nhung Nhung lớn biến thành, đến để thay thế vị trí của mẹ, thực ra người phụ nữ đó không phải mẹ của Nhung Nhung, tiểu Nhung Nhung vẫn luôn ghi nhớ câu này. Chỉ là người mẹ giả này đối với cô bé quá tốt rồi, tốt đến nỗi cô bé rõ ràng biết sẽ cướp đi ba nhưng vẫn bằng lòng nhận làm mẹ của mình. Rất nhiều, rất nhiều thứ tiểu Nhung Nhung không để ý chút nào, đồ mất rồi, ba sẽ lại mua cho cô bé. Điều cô bé sợ là người mẹ giả này sẽ cướp đi ba của mình, mình chỉ có một người ba, nếu bị cướp đi, mình phải làm sao đây? Trần Việt nhướn mày, hỏi: “Là ai nói với con mẹ con đang bay ở trên trời.” Nghe Trần Việt hỏi tiểu Nhung Nhung, Trần Tiểu Bích vô thức nép vào người Chiến Niệm Bắc tìm kiếm chỗ dựa, nếu người anh trai đầu gỗ này của cô phát điên lên, cô còn có thể tìm được chỗ tránh. Vừa nhìn thấy động tác của Trần Tiểu Bích, Chiến Niệm Bắc biết ngay cô đã gây ra chuyện gì, anh với cô chỉ cần một ánh mắt, đều có thể nhìn thấu đối phương. Hai người bọn họ vẫn là nghĩ thông hơn người khác, việc dạy dỗ con cái, bọn họ ở đây chỉ càng thêm loạn, giải tán sớm chút càng bớt chuyện. “Nhung Nhung, mau xin lỗi mẹ, nói con biết lỗi rồi.” Mẹ Trần không nỡ để cháu gái chịu khổ, muốn ra mặt giúp đỡ hòa giải. “Mẹ, chuyện này mọi người đừng quản.”Trần Việt nói câu này, ba Trần vốn định mở miệng nói đỡ tiểu Nhung Nhung liền từ bỏ. Trần Việt nghiêm túc gọi: “Trần Lạc Nhung!” Bị ba quát, tiểu Nhung Nhung oan ức “oa” một tiếng rồi bật khóc: “Ba xấu xa! Nhung Nhung không cần ba nữa!” Từ nhỏ tới lớn, ba chưa bao giờ to tiếng với Nhung Nhung, ba dữ với mình như vậy, khẳng định không còn yêu mình nữa rồi. Mình thật đáng thương quá, không có mẹ, giờ đến ba cũng không yêu mình nữa rồi,càng nghĩ,Tiểu Nhung Nhung càng cảm thấy đau lòng. Nước mắt như trân châu từng hạt từng hạt rơi xuống, bộ dạng của con bé giống như bị cả thế giới chối bỏ vậy. Trần Việt trầm mặt một lúc, nghiêm túc nói: “Được thôi, con không cần ba nữa, vậy con cần ai?” “Nhung Nhung muốn anh Liệt!” Tiểu Nhung Nhung gạt nước mắt, khóc đến thương tâm. Trần Việt nói: “Muốn gặp Anh Liệt phải không? Bắt đầu từ hôm nay, con không nghĩ ra bản thân sai ở chỗ nào thì đừng hòng gặp anh Liệt.” “Trần Việt….” Giang Nhung kéo nhẹ Trần Việt một chút, nhỏ giọng nói, “Anh đựng dọa con sợ.” Trần Việt nói: “Con bé đã bốn tuổi rồi, đến mẹ ruột là ai cũng không biết, còn nói những lời không cần ba, người làm ba như anh, anh rất tự trách mình.” “Ông nội, bà nôi,…” Tiểu Nhung Nhung khóc chạy theo, mới chạy đến ghế Trần Việt đã ôm con bé ngồi xuống: “Hôm nay ai cũng không giúp được con.” “Nhung Nhung không cần ba, không cần ba….” Tiểu Nhung Nhung khóc to, khóc đến nỗi hơi sắp ngất rồi. Nhìn Nhung Nhung khóc thương tâm như vậy, Giang Nhung đau lòng muốn chết, cô đem Nhung Nhung ôm vào vòng tay, hôn lên gương mặt đẫm nước mắt của con bé: “Nhung Nhung không khóc, con không cần mẹ thì thôi, không sao cả, con không muốn đi nhà trẻ thì không đi nữa, chỉ cần Nhung Nhung của chúng ta vui vẻ là được.” Cô không còn lại yêu cầu con gái cô phải tài giỏi hơn người, cô chỉ cần con gái cô có thể vui vẻ trưởng thành, mỗi ngày đều vui vẻ là được rồi. “Ba không thích Nhung Nhung, Nhung Nhung không cần ba…..”Tiểu Nhung Nhung khóc rất thương tâm, cơ thể bé nhỏ không ngừng nấc lên nấc xuống. Giang Nhung xoa đầu con bé, dịu dàng nói: “Nhung Nhung là bảo bối của ba, là bảo bối của tất cả mọi người, mọi người yêu Nhung Nhung còn không hết, sao có thể không cần Nhung Nhung cơ chứ” “Đúng vậy, Nhung Nhung vĩnh viễn là bảo bối của chúng ta, ông nội bà nội đều thương con.” Mẹ Trần cũng đi đến bên cạnh tiểu Nhung Nhung, biểu cảm tuyệt đối sẽ đứng về phía con bé. Trần Việt hết cách lắc lắc đầu , nói: “Nhung Nhung lại đây ba ôm” Cuối cùng vẫn là mềm lòng, chịu không được con gái bé nhỏ thương tâm, đành phải nhượng bộ một bước. Tiểu Nhung Nhung nói: “Ba ôm ôm” Trần Việt ôm tiểu Nhung Nhung, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt nước mũi cho con bé, nói: “Nhung Nhung, con là con của ba, ba làm sao mà không thương con cơ chứ” Tiểu Nhung Nhung mếu mếu môi, thút thít: “Ba vẫn yêu Nhung Nhung chứ?” “Tất nhiên là yêu Nhung Nhung rồi” Trần Việt xoa xoa đầu con bé, thấp giọng nói: “Con xem, ba nói một câu như vậy, con đã đau lòng khóc lâu như thế. Con nghĩ thử xem, khi con nói không cần ba và mẹ, trong lòng của ba mẹ thật sự buồn rất nhiều.” “Ba, Nhung Nhung vẫn cần ba.” Tiểu Nhung Nhung ôm ba, lau hết nước mắt nước mũi vào áo sơ mi của ba mình. Trần Việt lại hỏi: “Nhung Nhung, lời ba nói với con, con đã hiểu chưa?” Tiểu Nhung Nhung gật đầu, nghe lời ba nói, hình như có chút hiểu rồi. Trần Việt tiếp tục truy hỏi: “Vậy con nói ba nghe, con hiểu những gì rồi?” “Mẹ là mẹ của Nhung Nhung, ba là ba của Nhung Nhung, Nhung Nhung không nên khiến ba mẹ buồn lòng.” Tiểu Nhung Nhung từ trong ngực ba ngẩng đầu lên, nhìn mẹ ở bên cạnh, đột nhiên có chút xấu hổ. “Mẹ, Nhung Nhung sau này sẽ nghe lời, làm một đứa con ngoan.” Con bé biết rồi, mẹ chính là mẹ ruột của nó, sau này sẽ không bao giờ làm mẹ đau lòng nữa. “Ừ, vậy chúng ta làm hòa nhé.” Giang Nhung bước tới, cùng ôm ba con hai người họ, cô tin rằng, qua một khoảng thời gan nữa, tình cảm hai mẹ con.