CHƯƠNG 443: KỲ KINH NGUYỆT
"Nhung Nhung yên tâm, anh Liệt sẽ luôn ở bên cạnh Nhung Nhung, tuyệt đối sẽ không để Nhung Nhung ở lại một mình." Liệt đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhung Nhung và dịu dàng nói. "Anh Liệt..." Nhung Nhung nhỏ chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, nhẹ nhàng nói: Nhung Nhung muốn nghe anh Liệt kể truyện cổ tích." "Được, anh Liệt kể truyện cổ tích cho Nhung Nhung nghe." Liệt xoa hai má mũm mĩm của Nhung Nhung nhỏ, khóe miệng hơi cong lên và khẽ nói: "Ngày xửa ngày xưa, có một bác nông dân gặp một con rắn..." "Nhung Nhung không thích nghe, có người xấu!" Nhung Nhung nhỏ lắc đầu, tỏ ý không thích nghe truyện cổ tích độc ác. "Được, anh Liệt kể truyện khác cho Nhung Nhung nghe." Thế nhưng Liệt vắt hết óc, cũng không nghĩ ra được mình còn có thể kể truyện cổ tích nào cho Nhung Nhung nhỏ nghe nữa. Trong thế giới của Liệt, từ nhỏ cậu bé đã được tiếp nhận cách giáo dục chính trị tàn khốc, cho tới bây giờ cậu bé chưa từng tiếp xúc với truyện cổ tích dễ nghe nào. "Nhung Nhung muốn nghe truyện công chúa Băng Giá." Nhung Nhung nhỏ đã xem công chúa Băng Giá rất nhiều lần, nhưng cô bé vẫn muốn nghe, vẫn muốn xem, bởi vì cô bé cảm thấy công chúa Băng Giá rất xinh đẹp. Vừa nghe Nhung Nhung nhỏ nói muốn nghe truyện công chúa Băng Giá, Liệt thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Cậu bé đã cùng Nhung Nhung nhỏ xem chuyện này rất nhiều lần, đã sớm nhớ kỹ rồi. Bảo cậu bé kể thì không có áp lực chút nào. Liệt dịu dàng nói: "Vậy anh Liệt sẽ kể truyện công chúa Băng Giá cho Nhung Nhung nghe." Liệt hắng giọng, dùng giọng nói trầm lắng của mình dịu dàng kể truyện công chúa Băng Giá cho Nhung Nhung. Nghe được giọng nói trầm lắng của anh Liệt, Nhung Nhung nhỏ dần dần chìm vào trong giấc mộng đẹp. Bởi vì có anh Liệt nắm tay cô bé, luôn ở bên cạnh cô bé, cho nên cô bé không sợ nữa, cũng không giật mình tỉnh giấc nữa. Một phòng khác, ba mẹ Nhung Nhung nhỏ vốn định nhân lúc cô bé không ở đây làm một chuyện "long trời lở đất". Thế nhưng chuyện còn chưa bắt đầu đã xảy ra một chuyện vô cùng khó xử. Từ trước đến nay, kỳ kinh nguyệt của Giang Nhung đều rất đúng lúc, không biết gần đây có phải quá căng thẳng hay không, đêm nay lúc hứng thú của hai người bọn họ đều tăng cao thì kỳ kinh nguyệt của cô đột nhiên đến thăm. Kỳ kinh nguyệt đến thăm lại giống như một chậu nước lạnh hất vào hai người đang vô cùng hăng hái, trong nháy mắt ngọn lửa đã bị dập tắt. "Xin lỗi!" Giang Nhung xoay người đứng lên, xấu hổ trốn vào trong phòng vệ sinh để xử lý, rất lâu cũng không có mặt mũi nào đi ra gặp Trần Việt. "Giang Nhung." Trần Việt gõ vào cửa phòng vệ sinh, nghiêm túc hỏi: "Em có cần anh giúp một tay không?" "Anh đi ngủ trước đi, đừng quấy rầy em!" Lúc này xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp anh. Cô cần được yên tĩnh một mình. Sau khi xử lý xong, Giang Nhung mở nước rửa mặt, nhìn gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, tim cô đập thình thịnh thình thịnh. Thực đúng là xấu hổ chết đi được. Lần này kỳ kinh nguyệt tới không kịp chuẩn bị, khiến cô quá xấu hổ, xấu hổ đến mức hận không thể trốn ở trong phòng vệ sinh không đi ra nữa. Giang Nhung bần thần ở trong phòng vệ sinh rất lâu, khi không nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động gì, cô đoán có lẽ Trần Việt chờ không được mà ngủ thiếp đi rồi. Cô nhẹ nhàng mở cửa nhà vệ sinh, thò đầu ra trước xem tình hình, nào ngờ mở cửa nhìn đã bắt gặp đôi mắt sâu xa của Trần Việt. Giang Nhung hơi ngẩn người ra, lúc tỉnh lại vội vàng lùi về phía sau, theo bản năng muốn đóng cửa lại, ngăn Trần Việt ở bên kia của cánh cửa. Thế nhưng, tốc độ của Trần Việt còn nhanh hơn cô, anh nhanh chóng chống tay lên cánh cửa, chỉ hơi dùng sức đã đẩy được cửa ra. Giang Nhung vội vàng lùi về phía sau, nhưng đã bị Trần Việt tóm lại, cô gấp đến mức hét lên: "Anh, anh làm gì vậy?" Trần Việt nắm chặt tay cô và cứng rắn kéo cô về phòng, thâm trầm nói: "Cả người em còn chỗ nào anh chưa thấy sao?" Giang Nhung cúi đầu, khẽ nói: "Cái này khác." "Nằm xuống!" Anh ra lệnh, giọng điệu ngang ngược cứng rắn, không để cho Giang Nhung có cơ hội phản kháng. "A." Giang Nhung giống như một đứa trẻ làm sai khẽ a một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm lên giường, không dám cử động. Trần Việt kéo chăn đắp kín cho cô, xoa đầu cô nói: "Em đừng lộn xộn, anh đi một lát sẽ về." "Ừ." Giang Nhung vẫn không dám nhìn anh, gương mặt xấu hổ nóng bừng lên. Qua một lúc lâu, Giang Nhung mệt mỏi đã sắp ngủ thiếp đi, Trần Việt mới quay lại. Trong tay anh bê một cái bát, đi tới bên cạnh cô và ngồi xuống: "Em uống cái này xong hãy ngủ tiếp." Giang Nhung ngồi dậy hỏi: "Đây là cái gì vậy?" Trần Việt nói: "Nước đường đỏ với gừng." Cơ thể cô trời sinh thuộc thể hàn, mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt đều không dễ chịu, trước đây lâu rồi, Trần Việt đã hỏi thăm bác sĩ về tình hình này, biết uống cái này sẽ tốt hơn. Giang Nhung dễ xấu hổ, Trần Việt có thể thông cảm cho cô. Trước đây lúc cô đến kỳ kinh nguyệt, anh chưa từng trực tiếp quan tâm cô như vậy. Anh luôn lặng lẽ dặn nhà bếp chú ý thức ăn lúc Giang Nhung đang trong kỳ kinh nguyệt, cố gắng làm vài thức ăn có tính nhiệt và dễ tiêu. Giang Nhung nhận lấy cái bát và uống một hớp mới ngẩng đầu nhìn anh: "Đã muộn thế này rồi, anh còn bảo đám người Hương Tú dậy nấu nước đường đỏ với gừng cho em, ngại quá!" "Sức khỏe mới là quan trọng nhất!" Trần Việt trả lời đơn giản mấy chữ, cũng không nói cho Giang Nhung biết, bát nước gừng đường đỏ này là do tự tay anh nấu. Nhìn Giang Nhung uống xong, Trần Việt cầm khăn tay giúp cô lau nước còn vương trên khóe miệng và nói: "Em nằm xuống nghỉ ngơi đi." "Em không sao." Cô chỉ có chút thoải mái, cũng không phải quá khó chịu, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Trần Việt, còn tưởng cô mắc bệnh nghiêm trọng lắm vậy. "Em nghe lời đi." Trần Việt không nói gì thêm, vẫn là hai chữ ngắn gọn. Anh đứng dậy cầm bát để ở phòng ngoài, lúc này mới quay lại nằm bên cạnh cô. Anh ôm Giang Nhung vào trong lòng, một bàn tay dày dặn xoa bụng cô, khẽ hỏi: "Em còn khó chịu không?" "Em không khó chịu." Giang Nhung khẽ lắc đầu. Cô chưa từng nói với anh lúc cô đến kỳ kinh nguyệt sẽ rất khó chịu, sao anh lại biết được? Trần Việt nói: "Nếu em thấy khó chịu thì cứ nói ra." Cô luôn như vậy, cho dù gặp phải chuyện gì cứ luôn thích giấu trong lòng, chưa bao giờ tùy tiện nói cho người khác biết. Ngay cả anh cũng không ngoại lệ. "Em không khó chịu." Giang Nhung nằm trong lòng anh, nhẹ nhàng cọ vài cái: "Cũng không phải là chuyện gì lớn, xem anh khẩn trương chưa kìa!" "Bởi vì là em, cho nên anh mới khẩn trương." Trần Việt cúi đầu trầm giọng nói, đồng thời càng ôm cô chặt hơn. Giang Nhung dựa vào ngực Trần Việt, nghe tiếng nhịp tim anh đập trầm ổn mạnh mẽ, chỉ cảm thấy rất yên tâm, dần dần chìm vào trong giấc mộng đẹp. Trần Việt lại không cách nào ngủ được, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện. Anh nghĩ tới người thần bí đã bắt cóc Trần Tiểu Bích. Nếu người thần bí này thực sự là Tiêu Viễn Phong, Giang Nhung biết được, người trong nhà biết được, anh là người đứng giữa trong mối quan hệ này sẽ phải hoà giải thế nào? Tiểu Bích không muốn truy cứu chuyện kẻ bắt cóc đã làm cô bị thương nặng, thế nhưng những người khác sẽ không làm như chưa từng có gì xảy ra, nhất là Giang Nhung.