Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 437: Không Muốn




CHƯƠNG 437: KHÔNG MUỐN

Một bữa cơm, ăn ước chừng hai tiếng mới kết thúc.

Sau khi kết thúc, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có Trần Việt đi về phòng làm việc, còn phải bận bịu xử lý chuyện của Thịnh Thiên.

Giang Nhung sau khi dỗ tiểu Nhung Nhung ngủ cũng tới phòng làm việc, cô không có hỏi gì nhiều, đi tới sau lưng Trần Việt giúp anh xoa bóp vai.

Trần Việt bắt lấy tay cô, giơ đến bên miệng hôn một cái, dịu dàng nói: "Hôm nay cực khổ cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút."

Giang Nhung lắc đầu: "Em không mệt. Anh bận việc, em ở cùng anh một lát."

Anh mắc bệnh cuồng công việc, cô làm sao có thể an tâm trở về phòng nghỉ ngơi.

"Nha đầu ngốc, đừng chuyện gì cũng để trên người." Trần Việt kéo cô ngồi lên đùi, nhấn trán cô: "Em là mợ chủ của nhà họ Trần, anh cưới em về là để cho em hưởng phúc, cũng không phải là để cho em làm giúp việc cho mọi người."

"Em vui mà." Giang Nhung cười rúc vào trước ngực của anh.

Có thể vì Trần Việt làm một chút chuyện, dù là là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, Giang Nhung vẫn rất vui vẻ.

Trần Việt khẽ cười nói: "Ngốc!"

"Em mới không ngốc đâu." Nếu cô ngốc, ban đầu nếu không đáp ứng gả cho anh, thì sẽ bỏ lỡ người chồng ưu tú như vậy.

"Ừm? Thật không ngốc?" Trần Việt ôm mặt cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô.

Mới vừa bị Trần Việt hôn, mặt Giang Nhung liền đỏ, cũng không biết tại sao, con cũng bốn tuổi rồi, cô vẫn dễ dàng đỏ mặt như vậy.

"Trần Việt, anh đừng như vậy." Giang Nhung đẩy anh một cái, không ngẩng đầu, không để cho anh hôn cô nữa.

"Thật là tiếc!" Trần Việt bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Mắt anh không nhìn thấy, đối với anh mà nói điều đáng tiếc nhất là không nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Giang Nhung, không nhìn thấy hình ảnh tiểu Nhung Nhung lớn lên từng ngày.

"Tiếc nuối cái gì?" Giang Nhung không hiểu hỏi.

"Tiếc nuối không thể mỗi một phút giây đều có thể ở cạnh em và con." Trần Việt đóng máy vi tính lại, ôm ngang Giang Nhung lên: "Công việc so với con và vợ, căn bản không đáng giá bằng."

Cho nên anh trở về phòng với vợ và con, chuyện công việc để cho những người cấp dưới đi làm là được.

“Anh bỏ em xuống, tự em có thể đi được.”

“Anh muốn ôm em.”

Nghe thấy lời của Trần Việt, mặt của Giang Nhung càng đỏ hơn.

Cô nhẹ nhàng ôm cổ anh, ở trên mặt anh hôn nhẹ một cái: “Trần Việt, mắt của anh sẽ nhanh chóng tốt lên, cả nhà chúng ta sẽ luôn tốt đẹp như thế này.”

"Đương nhiên, chúng ta nhất định sẽ luôn tốt như vậy." Trần Việt khẳng định nói, đó là không biết có một âm mưu đã sớm vì anh chuẩn bị xong, chờ anh lọt vào hố màbọn họ thiết kế.

Buổi tối ăn hơi nhiều, Trần Tiểu Bích miệng hơi khát, đi xuống lầu lấy một ly nước trái cây, lúc lên lầu vừa vặn thấy anh trai đầu gỗ ôm chị dâu trở về phòng.

Anh trai đầu gỗ của cô đối với vợ không đầu gỗ chút nào, hai người kết hôn đã nhiều năm như vậy, tiểu Nhung Nhung cũng bốn tuổi, nhưng hai người vẫn giống như vợ chồng son, ánh mắt hai người nhìn nhau, vô cùng tình tứ.

Thấy bọn họ, Trần Tiểu Bích không tự chủ được lấy mình cùng Chiến Niệm Bắc làm một so sánh với vợ chồng hai người họ.

Chiến Niệm Bắc cái tên thúi khốn kiếp ngu ngốc đó, cơm nước xong trở về phòng khách nghỉ ngơi, cũng không chào cả chào một tiếng.

Ở trên bàn cơm ngay trước mặt của mọi người, còn nói muốn cùng cô sinh mấy đứa nhỏ để vui đùa, vừa rời bàn liền không nhận người ta nữa rồi.

Anh như vậy còn muốn cô gả cho anh, anh nằm mơ giữa ban ngày đi.

Nghĩ đến Chiến Niệm Bắc cái tên đàn ông không hiểu chút gì về dịu dàng đó, Trần Tiểu Bích cả người tức giận, đi bịch bịch lên lầu, xông thẳng đến phòng Chiến Niệm Bắc.

Cũng không biết tên khốn kiếp kia đang làm gì?

Trần Tiểu Bích đem lỗ tai dán sát lên cửa, len lén nghe một hồi, trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì.

Chẳng lẽ nhanh như vậy anh đã ngủ rồi?

Trần Tiểu Bích đưa tay nắm lấy chốt cửa, nhẹ nhàng chuyển động một chút, cửa không có khóa, vặn một cái liền mở ra.

Cô rón rén bước vào phòng, định tập kích bất ngờ Chiến Niệm Bắc, nhưng xông vào phòng nhìn một cái, trong phòng căn bản không có người.

Trần Tiểu Bích nhìn vào phòng trong, mỗi một xó xỉnh trong phòng đều tìm hết, chỉ thiếu chút nữa đem thảm lật xem có phải Chiến Niệm Bắc ở dưới tấm thảm không.

Thật là đáng ghét!

Trần Tiểu Bích giận đến hung hăng đạp hai chân vào tường, Chiến Niệm Bắc tên khốn kiếp kia lại dám lặng lẽ đi. Đã trễ thế này còn trốn người ta, không biết có phải đi cùng con hồ ly tinh nào rồi không.

Anh tốt nhất đừng xuất hiện ở trước mắt cô, nếu không cô nhất định hung hăng dạy dỗ anh.

Trần Tiểu Bích thở hổn hển trở về phòng, một cước đá văng cái cửa, sau đó lại dùng lực đá mạnh vào cửa: "Khốn kiếp."

Lời mới vừa mắng ra miệng, Trần Tiểu Bích vừa quay đầu lại liền thấy Chiến Niệm Bắc trần trụinằm ở trên giường cô.

Nói là trần trụi, đó thật sự cũng không khoa trương chút nào, bởi vì Chiến Niệm Bắc toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái quần lót.

Ngay cả Chiến Niệm Bắc không mảnh vải che thân Trần Tiểu Bích cũng nhìn qua, thậm chí còn sờ qua, nhưng không biết thế nào, lúc nhìn thấy Chiến Niệm Bắc "hấp dẫn như vậy ", Trần Tiểu Bích mắc cỡ toàn thân đều đỏ.

Cô che mặt, lắp ba lắp bắp nói: "Chiến Niệm Bắc, có chuyện gì mặc quần áo vào rồi nói."

"Trên người anh có chỗ nào mà em chưa nhìn?" Chiến Niệm Bắc nằm ở đó, ngoắc ngoắc tay: "Qua đây, ngủ thôi."

"Buồn ngủ anh về phòng của mình mà ngủ, em..." Trần Tiểu Bích khẩn trương đến mức cà lăm nói không ra lời, lại không nhịn được lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn Chiến Niệm Bắc.

Người đàn ông này vóc người thật đẹp, quanh năm ở quân khu lăn lộn, da phơi thành màu lúa mạch khỏe mạnh, cơ bụng vừa phải, nhìn rất có thẩm mỹ.

"Anh buồn ngủ rồi, mau qua đây ngủ." Chiến Niệm Bắc ngáp một cái, không nhịn được nói.

Người đàn ông này chạy đến phòng của cô, nói với cô những lời này, là muốn cho cô hiểu lầm cái gì, hay là thế nào? Có lẽ anh chính là muốn cùng cô giống như những cặp tình nhân khác?

Trong mấy giây ngắn ngủi, suy nghĩ của Trần Tiểu Bích đã xoay mấy nghìn vòng: "Cái đó anh..."

"Dài dòng cái gì?" Chiến Niệm Bắc một cú xoay mình, chân dài một bước đi tới bên cạnh Trần Tiểu Bích, lúc cô còn chưa có phản ứng gì, anh đã bế cô lên.

Trần Tiểu Bích đẩy anh một cái: "Chiến Niệm Bắc, anh làm gì?"

"Ngủ!" Anh ôm cô rất chặt, giống như ôm một cái gối ôm vậy, còn dùng lực xoa hai lần: "Trần Tiểu Bích, chúng ta sinh em bé đi."

Kêu cô cùng anh sinh con, thái độ này không đúng, cô không thể tùy tiện đáp ứng.

Trần Tiểu Bích hắng giọng nói: "Em năm nay mới hai mươi hai tuổi, đang trong độ tuổi đẹp nhất của con gái. Sự nghiệp của em còn đang thăng tiến, anh cảm thấy em sẽ ngu ngốc như vậy buông bỏ tự do, bỏ lỡ công việc để sinh con cho anh sao?"

Chiến Niệm Bắc hơi dừng lại một chút, lại nói: "Không muốn, vậy thì ngủ."

Trần Tiểu Bích chép miệng, ở trong lòng yên lặng nói: "Khốn kiếp, không thể tranh thủ một lần sao?"

Cô thích anh như vậy, đừng nói là sinh con, cho dù vì anh từ bỏ sinh mạng mình, cô cũng nguyện ý, anh chẳng lẽ không nhìn ra được một chút sao?

Nghĩ tới cái tên đàn ông thần kinh này, Trần Tiểu Bích đưa chân hung hăng đạp anh một cước ……. khốn kiếp!