CHƯƠNG 406: NGUYÊN NHÂN MÁU CHẢY ĐẦM ĐÌA
"Ha ha..." Người kia lại cười lạnh, nói với giọng điệu kỳ quái: “Cô tưởng tôi muốn làm gì cô?" Hắn vừa nói dứt lời, con dao gọt hoa quả trong tay hắn lại thoáng động, mũi dao sắc bén rạch một vết trên bụng của Trần Tiểu Bích. Trên bụng Trần Tiểu Bích có thêm một vết thương máu chảy đầm đìa, máu tươi từ trên bụng cô nhỏ ướt nền xi măng. Từ nhỏ đến lớn, Trần Tiểu Bích đều được người ta yêu thương nâng ở trong lòng bàn tay, đã bao giờ từng bị người khác đối xử như vậy chứ. Đủ các tâm trạng không cam lòng, uất ức, phẫn nộ... dâng lên trong lòng cô. Nhân lúc tên bắt cóc không chú ý, cô cắn răng lăn qua một bên, dùng cái ghế bị trói ở trên người mình đập về phía tên bắt cóc: "Con mẹ nó, đi chết đi!" Tên bắt cóc không thể nào tưởng tượng được Trần Tiểu Bích lại quật cường như vậy, tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được lúc này mà cô vẫn còn có sức lực chống lại. Chính hắn quá coi thường cô, cho nên khi bị Trần Tiểu Bích đụng thật mạnh tới, hắn mới không chú ý, còn bị cô đụng ngã lăn xuống đất. Trên tay bị thương, bụng bị thương và những vết trầy xước khắp người... Trần Tiểu Bích đã tức tới đỏ mắt, trừng mắt nhìn người đàn ông ngã ở trước người cô, quát: "Bà cô đây nói cho ông biết, ông nội tôi làm chuyện hại các người, tôi đền mạng thay ông ấy. Con mẹ nó, ông dứt khoát làm nhanh một chút thì không nói gì. Nhưng ông khinh người quá đáng, hôm nay bà cô liều mạng với ông." Nếu đúng là ông nội nợ bọn họ, người này chỉ muốn cô trả nợ thay cho ông nội, muốn lấy tính mạng của cô, cô sẽ không chớp mắt lấy một cái. Nhưng tên biến thái này quá biến thái, khiến cho cô thật sự không thể nhịn được nữa. "Tôi làm vậy đã quá đáng rồi sao? Hả?" Người kia đứng lên, nhổ nước bọt và bước tới gần Trần Tiểu Bích: “Tôi mới rạch cô có hai dao, cô đã cảm thấy tôi quá đáng rồi sao?" "Vậy ông để tôi rạch ông hai dao xem thử có quá đáng hay không." Trần Tiểu Bích giận dữ gầm hét lại. Từ trước đến nay cô cũng không phải là người sẽ chịu thua. Vết thương trên cánh tay và bụng của cô còn đang chảy máu không ngừng. Cứ chảy xuống như vậy, cho dù tên biến thái kia không một dao kết thúc tính mạng của cô, cô cũng sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Tên bắt cóc nắm lấy áo của cô, xách cả cô cùng cái ghế lên, ném về phía bức tường. Rầm. Trần Tiểu Bích và cái ghế cùng đập vào trên vách tường và ngã lăn xuống đất. Cô đau đến mức cảm giác toàn thân cũng sắp rời cả ra rồi. "Fuck! Con mẹ nó, ông cứ chờ đấy, bà cô đây sẽ không tha cho ông đâu." Cho dù bị đập tới mắt thấy sao bay nhưng Trần Tiểu Bích vẫn rất quật cường, không chỉ không chịu thua mà trong miệng vẫn cậy mạnh. Tên bắt cóc lại đi tới bên cạnh Trần Tiểu Bích, một chân dùng sức giẫm mạnh lên trên đùi của cô. Cô đau đến mức kêu lên một tiếng thảm thiết, gương mặt trắng bệch. "Biết đau đớn à?" Tên bắt cóc chậm rãi ngồi xổm xuống trước người của Trần Tiểu Bích, mũi dao lại gạt một cái, một lần nữa rạch một vết trên cái bụng trắng nõn của cô. Bụng lại có thêm một vết thương. Trần Tiểu Bích đau đến chẳng còn sức mắng chửi người nữa. Cô chỉ có thể siết chặt nắm đấm, tự nhủ mình phải cố nhịn. Từ rất lâu rồi, con người đều nghĩ chết là hết, chết xong là hết chuyện. Nhưng khi thật sự đối mặt với cái chết, bản năng muốn được sống của con người lại rất lớn. Trần Tiểu Bích tự nhủ, cô phải nghĩ cách sống sót, chắc chắn phải nghĩ cách thoát khỏi tay tên ma quỷ này. Cho dù có chết, cô cũng muốn một kiểu chết tốt, chết đẹp, tuyệt đối sẽ không thể chết chật vật như vậy, không có tôn nghiêm như vậy. Tên bắt cóc lại lạnh lùng mở miệng: "Ông nội cô rạch bụng người khác, lấy đứa trẻ từ trong bụng người ta ra sớm, buộc mẹ con, vợ chồng người ta phải xa nhau mấy năm, rõ ràng gặp lại mà không thể quen biết nhau, so với như vậy, cô cảm thấy người nào tàn nhẫn hơn?" "À..." Trần Tiểu Bích cười giễu cợt: “Ông làm như vậy thì tốt hơn ông nội tôi bao nhiêu? Nếu để cho người ông quan tâm thấy ông đối phó với một người phụ nữ yếu đuối trong tay không tấc sắt, bọn họ sẽ nhìn ông thế nào?" Nghe thấy Trần Tiểu Bích nói vậy, tên bắt cóc dừng lại một lát mới nói: "Tôi sẽ không để cho bọn họ nhìn thấy, mãi mãi cũng không thể để cho bọn họ nhìn thấy. Bởi vì ở trong mắt bọn họ thì tôi đã chết rồi." Trần Tiểu Bích hỏi: "Ông rốt cuộc là ai?" Tên bắt cóc lại rạch một cái trên cánh tay của cô, cười thâm trầm: "Tôi chính là người tới lấy tính mạng của cô." "Fuck!" Trần Tiểu Bích cắn môi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo, qua vài giây mới nói được: “Có phải ông đã giết ông nội tôi ở quân khu Giang Bắc đúng không?" "Tính là vậy đi." Tên bắt cóc lắc đầu, nói với vẻ đáng tiếc: “Chỉ là tôi không ngờ ông ta vô dụng như vậy, chỉ bỏ chút thuốc mà ông ta dùng xong liền chết." Cô lại hỏi: "Ông rốt cuộc là ai?" Tên bắt cóc cười lạnh nói: "Không cần để ý xem tôi là ai, cô không thể trốn thoát được đâu. Cho dù có là Trần Việt hay Chiến Niệm Bắc, bọn họ cũng không tìm được nơi này." "Đây là đâu?" "Cô không cần tốn công sức làm gì. Cho dù cô có biết ở đây là đâu thì có thể làm được gì? Điện thoại của cô đã bị tôi ném đi rồi. Cô lại bị tôi trói ở đây, cô nói xem cô còn có thể làm gì?" "Ông không dám nói sao?" Trần Tiểu Bích khiêu khích nói. "Nói cho cô biết lại thế nào?" Tên bắt cóc chỉ vào phía trên đỉnh đầu: “Cách phía trên đỉnh đầu của chúng ta mấy mét chính là Nặc Viên. Ba nuôi, mẹ nuôi, anh chị dâu của cô, bọn họ thật ra cách cô rất gần, nhưng chính bởi vì cô ở quá gần bọn họ nên không ai trong bọn họ đoán được cô ở đây đâu." "Xem ra ông đã chuẩn bị nhiều năm." "Ban đầu, tôi chuẩn bị chỗ này cho ông già nhà họ Trần, chờ có một ngày bắt được ông ta lại băm ông ta ra thành nghìn mảnh." Hắn nhấn mạnh mấy từ cuối, không khó nghe ra được thù hận đã ăn sâu vào trong xương cốt: “Nhưng ai ngờ được tôi còn chưa ra tay, người nhà họ Trần bọn họ đã đấu với nhau trước, ha ha ha... Tôi tuyệt đối không ngờ được, lão già kia đóng vai ba hiền từ, con hiếu thảo nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không diễn tiếp nữa. Chắc ông ta đến chết cũng không ngờ được thằng ranh Trần Việt kia sẽ không để ý tới công ơn nuôi dưỡng nhiều năm mà cố ý trả thù cho ông nội của mình đi? Quả nhiên là báo ứng không sai." Trần Tiểu Bích cười ha hả, hỏi: “Ông nội của tôi từng làm gì ông, đến mức ông phải nghĩ mọi cách giết chết ông ấy?" "Ông ta suýt nữa lấy mạng của tôi. Mạng của tôi giữ lại được nhưng gương mặt này lại bị hủy." Tên bắt cóc giơ tay kéo tấm khen che mặt ra. Một gương mặt từng bị bỏng xuất hiện ở trước mắt Trần Tiểu Bích, khiến cô buồn nôn. "Tai nạn giao thông, sau khi xe rơi xuống sườn núi đã nổ mạnh. Trên xe tổng cộng có ba người, hai người bị nổ tới thịt nát xương tan, chỉ có tôi còn sống." Tên bắt cóc càng nói càng kích động: "Tôi biết đó không phải là chuyện ngoài ý muốn. Sau khi lành vết thương, tôi liền đi tìm sự thật. Cuối cùng tôi cũng tìm ra được sự thật, biết được ai muốn dồn tôi vào chỗ chết, nhưng không có cách nào tới gần người kia. Ông ta quanh năm sống ở Mỹ, đến tết mới trở về một lần. Khi trở về, bên cạnh ông ta có rất nhiều vệ sĩ đi theo. Tôi muốn đứng từ phía xa liếc nhìn ông ta còn không được, không cần nói tới chuyện đến gần." Hắn nói tiếp: "Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn nghĩ cách tới gần ông ta nhưng đều thất bại. Mãi đến khi tôi nghĩ được cách này, thấy kế hoạch của tôi cũng sắp được thực hiện, không ngờ người nhà họ Trần đã sớm phát hiện thân phận giả của ông ta."