CHƯƠNG 399: ĐỜI NGƯỜI RẤT KỲ DIỆU
Năm đó phong nhã hào hoa, bà và Trần Hạo tình cờ gặp nhau ở trong rừng hoa đào trên núi Yên Nhiên, chỉ một ánh nhìn, sự kinh diễm lúc đó đã định sẵn cả một cuộc đời của họ. Duyên phận giữa người và người đều kỳ diệu như vậy, hai con người vốn dĩ không có liên quan gì đến nhau, sau khi tình cờ gặp gỡ thì ở bên nhau rồi trở thành một cặp đôi không thể tách rời. Mẹ Trần và ba Trần không hẹn mà cùng nhìn đối phương, nhìn nhau bật cười, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ cần một nụ cười là đối phương có thể hiểu. Hai người Trần Việt và vợ đang bận rộn chào hỏi khách khứa trong mắt người khác đẹp như một bức tranh, nhưng người trong cuộc là Giang Nhung lại vô cùng lo lắng. Sự sắp xếp trong phòng khách hôm nay đã được thay đổi hoàn toàn, người nhiều đồ nhiều, Giang Nhung lo lắng Trần Việt sẽ va vào đâu đó, cho nên lúc nào cũng đi sát cạnh anh, lúc có nguy hiểm còn kịp thời đỡ lấy anh hoặc tránh giúp anh. Có điều người đương sự khác là Trần Việt lại không căng thẳng chút nào, có thể đoán ra khách mời qua giọng nói rồi lễ phép chào hỏi, ai cũng không phát hiện ra anh nhìn không rõ mọi thứ. Có điều năm nay là năm đầu tiên Tiểu Nhung Nhung đón sinh nhật, anh không nhìn thấy bộ dạng công chúa nhỏ của anh vui vẻ, không thấy bộ dạng con bé ăn mặc xinh đẹp, là cha của Tiểu Nhung Nhung, anh vẫn thấy có chút tiếc nuối. Nhưng không sao hết, năm nay không thấy thì còn có năm sau, năm sau nữa... mỗi năm sau này anh sẽ đều tổ chức sinh nhật cho Tiểu Nhung Nhung. “Trần Việt.” Giang Nhung nhẹ nhàng kéo góc áo anh, nhỏ giọng nói: “Khách khứa chào hỏi cũng tạm ổn rồi, anh qua đó ngồi một lúc đi.” Trần Việt vỗ vào tay cô, nở nụ cười nhạt: “Đừng lo lắng.” Làm sao có thể không lo lắng được, nhỡ đâu... “Tiểu Nhung Nhung, ông trẻ con còn chưa đến, sao tiệc sinh nhật của con có thể bắt đầu được.” Giang Nhung vẫn muốn nói gì đó thì âm thanh của Chiến Niệm Bắc đã truyền từ ngoài vào, khi mọi người đều nhìn sang, anh đã bước vào trong phòng. Chiến Niệm Bắc đến nay vẫn chưa kết hôn, lại không có người yêu, đó là một trong những viên kim cương còn độc thân mà rất nhiều tiểu thư khuê các trong thành phố Giang Bắc đều ngóng trông. Đàn bà muốn có quan hệ với anh nhiều đến đốt ngón tay hai bàn tay cũng không đếm xuể, nhưng bởi vì anh hay ở quân khu, trong nhà lại chẳng có trưởng bối nên anh rất ít khi tham gia những hoạt động yến tiệc như này, rất nhiều người muốn tạo quan hệ với anh đều không biết nên tạo như thế nào. Cho nên Chiến Niệm Bắc vừa xuất hiện, rất nhiều đôi mắt đã ghim lên người anh, người trẻ tuổi muốn bắt lấy cho mình dùng, người già tuổi thì muốn bắt lấy cho con gái mình dùng, nói chung thân phận độc thân của Chiến Niệm Bắc đã thắng Trần Việt một bậc. “Mọi người đều nhìn tôi để làm gì? Tôi có nhiều hơn mọi người một cái mồm hay một cái mũi sao?” Chiến Niệm Bắc không hề khách khí nói. Nếu như nói Trần Việt có khí chất nho nhã cao quý thì Chiến Niệm Bắc chính là người có khí chất cường đạo, rõ ràng là quân khu trưởng của quân khu Giang Bắc nhưng lại là một thân thổ phỉ. Nếu như không phải người quen biết anh, anh chạy đến trước mặt người ta chắc chắn sẽ bị đối đãi như thổ phỉ, còn dọa chạy cả lũ trẻ. “Ông trẻ!” Chiến Niệm Bắc có thể dọa trẻ con nhà người khác, nhưng Tiểu Nhung Nhung nhà anh lại thích anh chết đi được. Cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng của cô nó không, mỗi lần Tiểu Nhung Nhung mỗi lần nhìn thấy ông trẻ đều muốn dính lên người ông. “Ừ, Tiểu Nhung Nhung!” Chiến Niệm Bắc đi lên mấy bước ôm Tiểu Nhung Nhung lên xoay một vòng: “Con nhóc này, ông trẻ không mang quà cho cháu, cháu có cho ông ôm nữa không?” “Vậy ông trẻ cho cháu tiền, ôm là một trăm đồng.” Cái đầu nhỏ của Tiểu Nhung Nhung xoay vòng, ông trẻ muốn trêu cô, không có cửa. “Tên mê tiền!” Chiến Niệm Bắc thả cô bé xuống, lôi ra một cái hộp nhỏ trong túi mở ra: “Đến đây, cái này cho cháu.” “Em xem em đã lớn như vậy rồi, không thành thân thì thôi, làm gì có chuyện tặng súng đồ chơi cho con gái.” Nhìn thấy món quà mà Chiến Niệm Bắc tặng, mẹ Trần không nhịn được nói. Được thôi, đúng là hết cách với cậu em trai này, những năm nay không lấy vợ cũng không tìm bạn gái, không hiểu nổi nó muốn làm gì? “Chị, ai nói không thể tặng súng đồ chơi cho con gái?” Chiến Niệm Bắc đặt cái súng vào trong tay Tiểu Nhung Nhung, sờ nắn gương mặt cô: “Tiểu Nhung Nhung, đây là cái súng đồ chơi mà ông bỏ ra rất nhiều thời gian mới kiếm được, cháu không được phép không thích.” “Nhung Nhung thích.” Tiểu Nhung Nhung mạnh mẽ gật đầu. Chỉ cần là người mà cô bé thích tặng cô bé quà thì cô bé đều thích. “Ngoan lắm! Đi, ông trẻ đưa cháu đi chơi.” Chiến Niệm Bắc vác Tiểu Nhung Nhung lên vai, cũng không hỏi người nhà cô bé có đồng ý không, cứ thế mặt vác cô bé đi. Sau khi ra khỏi cửa rẽ phải một lúc là hoa viên của Nặc Viên, hoa nở theo mùa ngát một sân, hương thơm nức mũi, cảnh đẹp trước mắt đẹp mà không cần chiếm giữ. Giữa hoa viên là đình nghỉ mát nhỏ, xung quanh là sân cỏ, là nơi rất thích hợp để tản bộ. Chiến Niệm Bắc than thở: “Tiểu Nhung Nhung, ông bố thúi đó của cháu cũng biết hưởng thụ đó chứ. Nặc Viên này đâu phải là nơi người ở, không biết còn đẹp hơn mấy khu vực nhân tạo kia bao nhiêu lần.” “Ba không có thúi, ba của Nhung Nhung là ba thơm.” Hứ hứ hứ... Tiểu Nhung Nhung bĩu môi, ba của cô không phải là ba thúi. “Ha... trên nha đầu như cháu cũng thương ba đó chứ. Đều nói con gái là người tình kiếp trước của ba, xem ba cháu mấy năm nay thương cháu như bảo bối, đến ta là người không tin cũng phải tin rồi.” Chiến Niệm Bắc vừa nói, vừa bóp gương mặt của Tiểu Nhung Nhung. Anh lăn lộn trong quân đội nhiều năm, bên cạnh toàn là đàn ông thô kệch, bình thường đều toàn cầm súng cầm đạn, không cẩn thận cái đã véo đỏ cả má Tiểu Nhung Nhung. “Đau!” Tiểu Nhung Nhung tránh mặt đi, ủy khuất mà kêu một tiếng. “Cô bé, xin lỗi nhé!” Chiến Niệm Bắc nói xong, bỗng cảm thấy phía sau có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn anh, anh quay đầu, liền nhìn thấy một bóng dáng cao gầy ở không xa. Cậu bé đó nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang phòng bị, dường như lại có địch ý. Hai người bốn mắt nhìn nhau, như xẹt ra tia lửa điện. “Anh Liệt…” “Thì ra là anh Liệt của Nhung Nhung à.” Chiến Niệm Bắc cười, gật đầu với Liệt. Anh có nghe nói Tiểu Nhung Nhung từng cứu một cậu bé bị thương, nhưng vẫn chưa được gặp. Đến nay xem ra, cậu bé đó không đơn giản. Nhìn người lạ mặt ôm Tiểu Nhung Nhung, bản năng của Liệt lại nổi lên, thấy Nhung Nhung không việc gì, cậu nhẹ nhàng lùi xuống, lùi vào thế giới kín đáo của riêng mình cậu. “Nhóc, ông trẻ dạy cháu chơi súng.” Dù sao thì ở chỗ Chiến Niệm Bắc, chưa từng có phân biệt nam nữa, là nam hay là nữ, anh đều coi là nam mà dạy, trước đây Trần Tiểu Bích là anh dạy đó.