CHƯƠNG 383: TÌNH YÊU KHÔNG PHẢI CHỈ CẦN CHỨNG MINH BẰNG LỜI NÓI
Cho dù chịu không được, Giang Nhung cũng phải chịu, bởi vì Trần Việt là chồng cô, lúc anh ngã xuống, cô phải gánh được trách nhiệm mà mình cần phải gánh. “Đã xác nhận được nguồn gốc là chuyện tốt, nhưng trước mắt vẫn chưa có đơn vị và người nào có thể tìm ra được thuốc chữa HDR.” Giang Nhung là vợ Trần Việt, cho dù xảy ra chuyện gì, ba Trần cũng cho rằng Giang Nhung có quyền biết được sự thật. “Ba, ý của ba là…” Giang Nhung lắc lắc đầu, không dám tin vào sự thật: “Vừa rồi Trần Việt thật sự có phản ứng, anh ấy sẽ không sao, sẽ không sao đâu.” Ba Trần tiếp tục nói: “Giang Nhung, ba nói với con những điều này, là muốn con hiểu, Minh Chí nếu thật sự tỉnh lại, chắc không phải là chuyện dễ dàng. Con phải chuẩn bị tâm lý cho tót.” Giang Nhung gật đầu, vô cùng kiên định mà nói: “Ba, cho dù anh ấy tỉnh lại lúc nào, con cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh ấy.” Lời của Giang Nhung làm ba Trần tán thưởng mà gật đầu, lại nói: “Con cũng đừng để quá mệt, mệt rồi thì đi nghỉ ngơi, đừng có để đến lúc Minh Chí tỉnh lại rồi, con lại ngã xuống.” Giang Nhung ngoan ngoãn gật đầu: “Ba, con không sao. Ngược lại là sức khỏe của mẹ không tốt, hay là ba cùng mẹ về Nặc Viên, để bà ấy được nghỉ ngơi một đêm. Cũng thuận tiện nhờ hai người trông Tiểu Nhung Nhung giúp con, con lo sáng mai nó tỉnh dậy không thấy ba nó, chắc chắn sẽ rất buồn.” Tình trạng của Trần Việt không ổn định, Giang Nhung không dám rời bệnh viện một bước, Tiểu nhung Nhung sau khi bị bắt đi lại được Liệt cứu về, bao lâu rồi cô không được thấy Tiểu Nhung Nhung, cũng không biết tình hình Tiểu Nhung Nhung giờ ra sao? Có Liệt ở nhà chăm sóc Tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung rất yên tâm, nhưng nếu có người thân ở bên Tiểu Nhung Nhung vẫn tốt hơn. “Được, ba sẽ cùng mẹ về nhà nghỉ ngơi trước.” Sức khỏe của Ba Trần tốt, mấy đêm không ngủ ông vẫn chống đỡ được, nhưng mẹ Trần sức khỏe yếu, thức một đêm, chắc phải mất vài ngày sau mới đỡ mệt được. Sức khỏe của con trai quan trọng, sức khỏe của vợ cũng quan trọng như vậy, ba Trần quyết định đưa vợ về nhà nghỉ ngơi. Tiện đến thăm đứa cháu nội mấy tháng không gặp, mấy tháng rồi, cô bé chắc phải cao hơn rồi, cũng càng đáng yêu hơ. Sau khi Ba Trần và mẹ Trần đi, người chăm nom Trần Việt chỉ còn lại Giang Nhung, thế giới dường như yên tĩnh trở lại. Không còn những lo lắng phù phiếm, Giang Nhung cũng có thể ngồi lại yên lặng ở bên Trần Việt, nói chuyện cùng anh, nói những lời bình thường cô muốn nói mà lại ngại nói với anh. Một tay cô nắm lấy tay anh, một tay sờ trán anh, rủ rỉ nói: “Trần Việt, em thật sự rất rất thích anh, thích đến nỗi chỉ cần rời xa anh, em nhất định sẽ không sống được.” “Trần Việt, anh bảo em thiết kế lễ phục cho một nhà ba người chúng ta, em đã âm thầm thiết kế xong rồi, chỉ đợi ngày ra sản phẩm nữa thôi.” “Anh đã từng nói với em, phải tổ chức một hôn lễ lãng mạn cho em. Em vẫn luôn đợi, đợi ngày đó đến. Đợi anh nói cho cả thế giới biết, Giang Nhung là vợ của Trần Việt, anh phải đối tốt với Giang Nhung cả đời.” “Anh còn nói với em, anh sẽ nắm tay em đi tiếp, chúng ta cùng đi đến khi tóc bạc phơ đi không nổi nữa, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em.” Tình yêu lãng mạn nhất trên thế giới, không phải là nói với em, rằng anh yêu em bao nhiêu, mà là và lúc em già đi xấu đi, anh vẫn ở bên không rời bỏ, hai trái tim dựa dẫm vào nhau. Giang Nhung không trải qua nhiều cuộc tình tình đầu cô còn bị phản bội, cô vẫn luôn tưởng rằng đàn ông trên thế giới này đều lăng nhăng, cô cũng không tin trên thế giới này tồn tại tình yêu chân chính. Sau này, cô gặp Trần Việt, sự kết hợp của bọn họ, là sự kết hợp không có tình yêu, nhưng trong cuộc hôn nhân không có khởi đầu của tình yêu này, lại nhờ chung sống lâu dần, để mà hai người hòa hợp làm một, không ai có thể rời bỏ ai. Trần Việt chưa bao giờ nói với Giang Nhung những lời như “anh yêu em”, “anh thích em”, nhưng trong cuộc sống, anh đã dùng hành động của mình để thể hiện tình yêu với cô. Nghe những lời tỏ tình của Giang Nhung, lông mi Trần Việt hơi rung, tất cả lực chú ý của Giang Nhung đều đặt lên người Trần Việt, tất nhiên không bỏ qua khoảnh khắc ấy. “Trần Việt, anh đừng vội, chúng ta cũng đừng vội, chúng ta cứ từ từ thôi, dần dần tỉnh lại.” Giang Nhung không muốn đặt áp lực lên Trần Việt, để anh đừng vội, đi từng bước một, anh nhất định sẽ tỉnh lại được. Không những vậy, Giang Nhung nắm tay Trần Việt, cảm giác được ngón tay anh khẽ động, hình như anh muốn nắm lại tay cô, nhưng sức lực của anh quá bé, nên đã thất bại. Giang Nhung nắm chặt tay anh, áp lên má mình: “Trần Việt, không sao đâu, không sao đâu, chúng ta không vội.” Cô dịu dàng an ủi anh, Trần Việt nghe thấy tiếng của cô, đôi môi mỏng nhợt nhạt nhưng vẫn rất gợi cảm của anh khẽ động, đang đáp lại cô. Thấy đôi môi anh nhợt nhạt, cô cúi người, nhẹ chạm môi mình lên môi anh, nhẹ nhàng hôn anh, cô ngậm lấy môi anh, mút vài cái, dường như muốn dùng cách này để cho môi anh có chút sức sống. Cứ hôn như vậy, Giang Nhung cảm nhận được Trần Việt đang hôn lại cô, anh thật sự có hồi đáp lại, chứ không phải là ảo giác của cô. Nhưng lúc Giang Nhung cảm nhận tỉ mỉ hơn, anh lại tiến vào trạng thái ngủ say, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô thật vậy. Nhưng Giang Nhung viết, Trần Việt có ý thức, tất cả những việc xảy ra bên ngoài anh đều biết, như vậy thôi cô đã thấy thỏa mãn rồi. Lúc ba Trần và mẹ Trần trở về Nặc viên, đã là nửa đêm rồi, quản gia Hương Tú sớm đã đưa người ra cửa đón bọn họ. Thấy xe của bọn họ đến, Hương Tú lập tức lên đón: “Ông chủ, bà chủ, hai người đi đường vất vả rồi.” Ba Trần gật đầu, xuống xe đỡ vợ, không nói lời nào. Mẹ Trần cười: “Hương Tú, chuyện trong nhà gây thêm phiền phức cho cô rồi.” Hương Tú tiếp lời, khéo léo nói: “Cậu chủ quý cháu, mới để cháu làm quản gia Nặc Viên, quản lý việc trong nhà cho gọn gàng, vốn là trách nhiệm của cháu, sao lại phiền được.” “Ừm, có cô giúp đỡ xử lý việc nhà, Minh Chí yên tâm, chúng tôi cũng yên tâm.” Mẹ Trần khách khí nói. Thực ra mẹ Trần cũng không phải vì khách khí mới nói vậy, mà là năng lực của Hương Tú thật sự không tồi. Hương Tú trước kia còn giúp Trần Việt quản lý biệt viện ở Mỹ, rất được Trần Việt trọng dụng. Sau này sau khi Trần Việt gặp chuyện, Trần Việt thay đổi hết người làm trong nhà, điều Hương Tú từ Mỹ về quản lý Nặc Viên. Hương Tú khách khí cười: “Cảm ơn bà chủ đã khen.” Mẹ Trần vừa đi vừa nói: “Không còn sớm nữa, cô cũng đi nghỉ ngơi đi. Tôi đi thăm cháu ngoại.” Đã rất lâu không gặp bảo bối nhà mình rồi, mẹ Trần nghĩ tới sắp được gặp Tiểu Nhung Nhung, bước đi càng nhanh hơn, qua một lúc, đã để lại ba Trần ở phía sau.