CHƯƠNG 377: BA MẸ TRẦN TRỞ VỀ
Từ sân bay đến bệnh viện quân khu Giang Bắc mất hơn một tiếng đồng hồ ngồi xe, mẹ Trần vẫn còn rất giận, không nói câu nào với ba Trần. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ có người làm mẹ là bà bị che giấu không biết gì, hỏi làm sao mà bà không giận cho được? Ba Trần ôm bà, bất lực nói: “Yên à, đừng giận nữa, sắp gặp con dâu rồi, em mà giận, con dâu sẽ nghĩ là em giận con đó.” “Em rõ ràng giận anh, giận con dâu lúc nào đâu, anh đừng nói bậy.” Mẹ Trần dùng sức thút vào người ông, lại nói: “Con bé Giang Nhung tốt như vậy, lại còn sinh cho chúng ta đứa cháu Tiểu Nhung Nhung dễ thương như vậy, em thương còn không kịp chứ ở đâu mà giận con bé.” Ba Trần lắc lắc đầu: “Anh chỉ nói nói …” Mẹ Trần hung hăng cắt ngang lời ba Trần, nói: “Nói cũng không được.” Ba Trần ôn hòa nói: “Được được được… chỉ cần em không giận nữa, chỉ cần sức khỏe em khỏe, em nói gì cũng được.” Bao nhiêu năm rồi, không cần biết đúng sai, ông đều nhường bà, mà ông cũng vui vẻ chịu đựng, ai biểu bà là người vợ được kết tóc se duyên của ông. Giang Nhung cho Tiêu Kình Hà ở lại phòng bệnh trông chừng Trần Việt, cô đã ra cổng bệnh viện đợi ba Trần và mẹ Trần từ sớm. Bãi đậu xe bệnh viện cách cổng chính một đoạn, ba Trần và mẹ Trần sau khi xuống xe, đi gần mười phút mới đến cổng chính của bệnh viện. Còn cách một đoạn không xa, Giang Nhung đã nhìn thấy hai người họ… Mấy năm rồi nhỉ, cũng gần bốn năm thời gian không nhìn thấy họ, hai vợ chồng họ cho Giang Nhung cảm giác vẫn như lần đầu tiên gặp mặt. Ba Trần dìu mẹ Trần, bộ dạng rất cẩn thận, cho người khác cảm giác như ông đang che chở một đứa trẻ, sợ bà sẽ bị vấp chân té ngã. “Ba, mẹ…” Giang Nhung hít một hơi sâu rồi mới lên tiếng kêu, cô có chút lo lắng hai người họ không nhận ra cô nữa. “Ừ.” Ba Trần gật gật đầu, xem như đã trả lời cô. “Giang Nhung…” Mẹ Trần tiến lên phía trước cầm lấy tay Giang Nhung, xúc động nói: “Con à, con đã trở về rồi, thật tốt!” Giang Nhung trở về, con trai của họ sẽ không phải chịu cạnh thương nhớ nữa, sẽ không phải mỗi tuần đều ra đứng trước bia mộ lạnh lẽo đó cả nửa ngày trời. “Mẹ..” Mẹ Trần hiền lành từ bi như vậy, mũi của Giang Nhung bắt đầu có chút cay cay: “Con không chăm sóc tốt cho Trần Việt, để anh …” Mẹ Trần vỗ vỗ tay Giang Nhung, nhẹ nhàng nói: “Con à, chuyện này không thể trách con, trách ai cũng không được trách con, con đừng tự trách mình, để Minh Chí nghe được nó nhất định sẽ rất buồn. Con phải biết, thằng bé thương con nhất đó.” “Giang Nhung, đưa mẹ con vô phòng bệnh thăm Minh Chí trước đi.” Sợ nhất là nhìn thấy vợ rơi nước mắt, ba Trần liền ngay lúc bà chưa khóc đã vội lên tiếng. “Dạ.” Giang Nhung gật gật đầu, dẫn ba Trần và mẹ Trần đi về hướng phòng bệnh của Trần Việt: “Ba, mẹ, ba mẹ theo con.” Mẹ Trần đã vô số lần tự nói với mình, khi gặp được con không được khóc, phải kiềm chừng không khóc, nhưng khi bà nhìn vừa nhìn thấy Trần Việt hấp hối nằm ở trên giường bệnh. Hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt và môi anh tái nhợt, như không hề cảm giác với thế giới bên ngoài. “Anh Hạo, Minh Chí nó…” Vừa mới mở miệng lên tiếng, nước mắt của mẹ Trần đã tí tách tí tách rơi. Ba Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà, ôn hòa nói: “Có anh ở đây rồi, Minh Chí sẽ không sao đâu. Em và Giang Nhung ở lại đây với con, anh đi tìm bác sỹ hỏi xem tình hình.” Ba Trần cũng lo lắng tình hình của Trần Việt, nhưng ông là trụ cột trong nhà, không thể khóc lóc như vợ ông được. “Anh nhớ hỏi kỹ càng, tốt nhất là anh ghi lại, để đừng quên mất chi tiết nào.” Mẹ Trần kéo ba Trần lại dặn dò. “Em yên tâm, anh biết nên làm như thế nào.” Ba Trần vốn định ôm mẹ Trần, nhưng thấy con dâu cũng ở đó, nên lại bỏ ý định thôi không ôm. Ba Trần vì chăm sóc vợ có sức khỏe yếu, sớm đã giao Thịnh Thiên cho con trai quản lý, ông đã rút lui khỏi thương trường nhiều năm, nên giờ nhìn ông người khác sẽ nghĩ rằng ông là người xuất thân từ gia đình gia giáo, bớt đi phần nào khí chất của thương nhân. Nhưng ông được sinh ra trong nhà họ Trần, từ nhỏ đã theo ba lăn lộn trên thương trường, cũng từng nổi tiếng một thời, rút lui nhiều năm, không có nghĩa là ông bây giờ cái gì cũng không biết. Ông cụ Trần là do Thẩm Văn Tuyên mạo danh, giờ ba Trần trở thành trưởng bối lớn nhất trong nhà họ Trần, chỉ cần ông đứng ra, những người bên dưới đương nhiên sẽ tự động dựa vào phía bên ông. Sau khi biết chi tiết bệnh tình của Trần việt từ bác sỹ, ba Trần lập tức đưa ra chỉ thị: “Thời điểm vàng tốt nhất để Minh Chí tỉnh lại còn lại ba tiếng sau cùng, không thể kéo dài được nữa, ngay lập tức thành lập tổ chuyên gia, nghiên cứu ra thuốc giải có thể giải độc HDR trong người Minh Chí. Mặt khác cho người đi tìm Thẩm Văn Tuyên và tay sai của ông ta, bất kể dùng cách gì ép họ phải nói ra thông tin, nhất định phải lấy được thuốc giải.” Phương pháp của Ba Trần là hai nhóm cùng tiến hành, thêm một hướng đi thêm một lựa chọn, Trần Việt cũng có thêm cơ hội tỉnh lại. Về phần chọn người đi quân khu Bắc Giang để gặp Thẩm Văn Tuyên, ba Trần quyết định đích thân tự mình đi. Thẩm Văn Tuyên giết hại ba ông, mạo danh ba ông nhiều năm như vậy, khiến cho ông nhận kẻ thù làm ba nhiều năm như vậy, ông nghĩ rằng mình nên đi gặp người này mới được. “Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, để con nhờ anh con đưa mẹ về trước nha, con ở đây với Trần Việt là được rồi.” Trong phòng bệnh, Giang Nhung nhìn thấy tinh thần mẹ Trần không tốt lắm, nên có chút lo lắng. Cô biết mẹ Trần rất lo cho Trần Việt, sau khi ba Trần rời khỏi, Giang Nhung cầm lấy tay bà, như muốn truyền cho bà thêm sức mạnh. Mẹ Trần nhẹ nhàng cười nói: “Giang Nhung, yên tâm đi. Mẹ không có yếu như vậy. Ngược lại là con, nhìn sắc mặt của con không khá hơn Minh Chí là bao nhiêu, con đi nghỉ chút đi, để mẹ trông chừng được rồi.” “Con không mệt.” Giang Nhung dịu dàng cười, cô không muốn rời khỏi Trần Việt dù chỉ là nửa bước, cô lo sợ lúc cô không có ở đó, Trần Việt sẽ sợ hãi, cho nên cô phải ở lại bên cạnh anh để bảo vệ anh. Mẹ Trần nhìn Giang Nhung, nghiêm túc nhìn lại cô, chỉ nhìn bề ngoài thôi, mấy năm không gặp, bà nhìn không ra dung mạo bên ngoài của Giang Nhung có gì thay đổi, chỉ là điềm tĩnh hơn xưa. Trần Việt bị thương hôn mê, cũng không nhìn thấy cô bối rối hay rối loạn, mà còn chăm sóc Trần Việt rất tốt, những chuyện khác cô cũng sắp xếp rất ổn thỏa. Thiết nghĩ nếu như đổi lại là bà, chắc chắn bà sẽ không làm tốt như Giang Nhung. Vài năm trước, khi lần đầu tiên bà nhìn thấy Giang Nhung, bà đã rất thích cô. Đặc biệt là khi nhìn thấy con trai bà cũng vì Giang Nhung mà thay đổi, bà càng cảm thấy vui mừng. Chỉ là không ngờ rằng, một con người bình thường như vậy sau khi bị tai nạn xe thì đã mất đi … Lúc ấy bọn họ không ai nghi ngờ thân phận của ông cụ Trần, nên đương nhiên cũng sẽ không ai nghĩ rằng vụ tai nạn xe đó cũng là giả.