CHƯƠNG 372: DẤU ẤN HOA MAI
Như vậy mà Trần Tiểu Bích vẫn bình tĩnh thì cũng không giống cô rồi, nhưng Trần Tiểu Bích như vậy lại khiến người khác cực kỳ đau lòng. Nhưng cậu Bùi lại không biết làm thế nào để giúp cô. Trần Tiểu Bích vô ưu vô lo sống mười mấy năm, người nhà họ Trần cũng bảo vệ cô rất tốt, nên cô cũng chưa từng thật sự thấy được sự hiểm ác xấu xa của thế gian. Bỗng nhiên, ông nội mà cô kính yêu nhất lại biến thành kẻ giết người, cha mẹ ruột lại bị ba của người đàn ông cô yêu thương nhất làm hại. Nhất thời, đừng nói một cô gái nhỏ chưa từng chưa từng trải qua sự hiểm ác của nhân thế như cô khó mà chịu đựng nổi, thay vì biến thành người khác thì cô nên kiên cường hơn mới được. Trần Tiểu Bích liếc nhìn anh, bước hai bước dài tới phía trước, nói: "Đừng tưởng rằng hôm nay anh ở bên tôi nửa ngày thì tôi sẽ để cho anh chiếm được lợi." Cậu Bùi bất đắc dĩ nhún vai: "Đại tiểu thư của tôi ơi, tôi là một người đàn ông, chỉ vì lịch sự nên nghĩ là phải che chở cho em, chứ không hề muốn chiếm lợi từ em. Hơn nữa, tôi mà thật sự muốn muốn chiếm lợi từ em thì đã chiếm từ lâu rồi, sao có thể để cho em chạy chứ." Trần Tiểu Bích mặc kệ anh ta, chạy đi, từ phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của cậu Bùi: "Em chạy từ từ thôi, em mà ngã thì tôi sẽ đau lòng lắm." "Haiz..." Trần Tiểu Bích thở dài, tiếp tục chạy về phía trước. Cô rất nhanh đã chạy tới đỉnh núi Ngô Đồng, dưới chân núi nhà nhà đốt đèn, trên núi gió nhẹ thoảng qua, khiến tâm trạng khó chịu tích tụ trong lòng lập tức được giải tỏa rất nhiều. Trần Tiểu Bích ngồi xuống một tảng đá lớn, ngước nhìn bầu trời, ngắm nhìm ánh sao lốm đốm khắp trời. Trong ngàn vạn vì sao kia, liệu có hai vì sao nào là ba mẹ của cô không? Đã trôi qua nhiều năm như vậy, ba mẹ có từng dành thời gian đến ngắm thăm cô không? Bọn họ có biết những năm qua cô sống rất tốt không, có ông thương yêu, có ba mẹ nuôi che chở, còn có anh trai nuông chiều. Nói ra thì, cô đã hạnh phúc hơn rất nhiều rất nhiều đứa bé rồi. Mặc dù ba mẹ không có ở bên cạnh cô, nhưng ba mẹ Trần yêu thương cô không khác gì con ruột. "Ba, mẹ..." Trần Tiểu Bích lặng lẽ thầm gọi ba mẹ trong lòng, hi vọng bọn họ trên trời có linh thiêng có thể nghe được lời cô. Mặc kệ bọn họ có ở bên cô hay không, cũng mặc kệ bọn họ có thực sự là gián điệp hay không, cô vẫn yêu bọn họ. Hi vọng ba mẹ ở thế giới khác cũng có thể sống thật tốt. Cậu Bùi ngồi xuống bên cạnh Trần Tiểu Bích, nói: "Ở đây có một bờ vai, nếu em muốn dựa vào thì cứ tự nhiên, phục vụ miễn phí cho em." "Cậu Bùi, anh rốt cuộc là ai?" Anh ta đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô, khiến cô chú ý đến, năng lực của anh ta còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của cô. "Em có muốn nghe lời nói thật không?" Nương theo tia sáng từ ánh trăng, cậu Bùi lẳng lặng chăm chú nhìn Trần Tiểu Bích, nghiêm túc nói. "Đương nhiên." Nếu như cô không muốn nghe lời nói thật thì cô đã không hỏi câu này rồi. Anh ta là ai, có quan hệ gì với cô, ngược lại cô chưa từng thử nghĩ xem giữa hai người có thể có vướng mắc gì. Cậu Bùi nghiêm mặt nói: "Tôi là người nước A, cũng là vị hôn phu năm đó ba mẹ em đã đính ước cho em. Nhưng em không dùng thân phận này thì cũng không ai có thể ép buộc em làm chuyện em không muốn làm." "Thật sao?" Trần Tiểu Bích khe khẽ thở dài, lại nói: "Vậy anh nhất định cũng biết chuyện về ba mẹ tôi! Có thể kể một chút cho tôi nghe không?" Cậu Bùi nhìn theo ánh mắt của Trần Tiểu Bích, ngắm nhìn bầu trời, rồi trầm giọng kể: "Năm đó, khi ba mẹ em đến Giang Bắc, anh vẫn còn nhỏ, ký ức về bọn họ cũng không nhiều. Nhưng có một điều khiến anh ấn tượng rất sâu, đó là ba mẹ em cực kỳ yêu thương nhau, cũng rất yêu thương em." Bọn họ cực kỳ yêu thương nhau, cũng rất yêu thương cô... Nhưng ba mẹ đã không còn nữa, đã rời xa cô từ rất lâu rất lâu rồi, trong đầu cô không còn chút ký ức nào về bọn họ. Không biết bọn họ trông như thế nào, không biết là họ cao hay thấp, cũng không biết là cô giống ba hay giống mẹ hơn? "Tiểu Bích." Cậu Bùi nhìn cô, nói tiếp: "Hay là em cùng anh về nước A xem thử. Ngắm nhìn nơi mà năm đó ba mẹ em từng sống, nơi mà em ra đời." "Được." Trần Tiểu Bích nhận lời. Cô muốn đi xem thử, nơi mà năm đó ba mẹ và cô từng sống trông như thế nào. Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, ở Giang Bắc này cô không có mặt mũi để tiếp tục ở lại nữa, cô cũng không trở về nhà họ Trần được nữa. Nơi này có quá nhiều người và sự việc cô không dám đối mặt, cô chỉ có lựa chọn tốt nhất là làm một con rùa đen rút đầu, thu mình vào trong vỏ để che giấu bản thân. Như vậy thì sẽ không có ai có thể thấy được nỗi đau đớn và sự yếu đuối trong lòng cô. Núi Ngô Đồng cao hơn mặt nước biển rất nhiều, sau nửa đêm, trăng sao đều chạy đi ngủ, nhiệt độ trên núi đã xuống thấp. Trần Tiểu Bích lạnh đến co người lại thành một viên tròn, cậu Bùi rất muốn ôm cô vào lòng, cho cô một chút ấm áp, nhưng lại không dám đụng đến lòng quật cường của cô. Hai người ngồi trên tảng đá, gió lạnh thổi qua, trơ mắt nhìn bầu trời trở nên tăm tối không còn chút ánh sáng nào, lại nhìn tia sáng đầu tiên nổi lên phía chân trời. Lúc cậu Bùi nhìn về phía Trần Tiểu Bích, chỉ thấy cô đã ôm đầu gối ngủ từ khi nào, lệ rơi đầy mặt, trong miệng mơ hồ nói ba chữ, Chiến Niệm Bắc! Cô gái nhỏ này rốt cục cố chấp đến mức nào cơ chứ, mặc kệ đối phương từ chối cô thế nào, cô cũng không dừng bước theo đuổi Chiến Niệm Bắc. Nhưng bây giờ, sau khi cô đã biết chân tướng việc ba mẹ bị hại, chỉ có thể gắng gượng chặt đứt phần cảm tình với Chiến Niệm Bắc. Giả vờ như không hề để ý đến Chiến Niệm Bắc, giả vờ tự nhiên thoải mái xoay người rời đi. Nhưng nỗi đau đớn trong lòng cô, không ai có thể hiểu được. Cậu Bùi ngồi ở bên Trần Tiểu Bích trên đỉnh núi suốt cả đêm, sau khi trời sáng anh ta mới đưa Trần Tiểu Bích về căn hộ ở chung cư Royal của cô. Sau khi nhìn thấy Trần Tiểu Bích đi khỏi, anh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, sau khi đầu bên kia nhấc máy, anh lập tức nói: "Cậu ba, Trần Tiểu Bích đã đồng ý theo tôi về nước A rồi." "Tốt." Trong điện thoại di động truyền ra một giọng nói cực kỳ trầm khàn. "Thương thế của anh có gì đáng ngại không?" "Tạm thời không chết được." Cậu Bùi dừng một chút rồi nói tiếp: "Anh cả của anh đã xin lệnh từ ngài tổng thống, để anh đến Giang Bắc tìm con của công chúa, rồi lại âm thầm phái người truy sát anh, chứng cứ của chuyện này tôi đã thu thập đủ rồi. Bất cứ lúc nào cũng có thể trình báo lên ngài tổng thống." "Không cần." Từ trong điện thoại chỉ truyền ra hai chữ ngắn gọn, người nọ còn nói: "Hiện giờ thời cơ vẫn chưa đến, không phải lúc xử lý anh ta." Cậu Bùi không hiểu: "Vậy ý của cậu là muốn tôi tiếp tục ở lại Giang Bắc?" Đầu bên kia điện thoại nghe được lời nói của cậu Bùi, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía Tiểu Nhung Nhung đang ngủ trên giường. Hôm qua anh nhận được manh mối từ Bùi Huyên Trí, chạy đi cứu Tiểu Nhung Nhung, nhưng khi đến nơi vẫn muộn một chút, để cô bé bị thương. Cái trán trắng mịn của cô bé bị trầy xước, để lại một vết nhìn như dấu ấn hoa mai. Bác sĩ đã bôi thuốc cho cô bé nhưng vì vết thương quá sâu nên e là dấu ấn này cả đời cũng sẽ không mờ đi được. Cậu Bùi suy nghĩ một chút, lại nói: "Cậu ba, chỉ cần chúng ta về đến lãnh thổ nước A thì dù anh ta có ăn tim hùm gan báo cũng không dám xuống tay với cậu nữa." "Đợi một vài ngày đã." Liệt bỏ lại một câu rồi cúp điện thoại, nhưng vì không chú ý nên làm vết đau trên người căng ra, khiến anh đau đến nghiến răng.