CHƯƠNG 366: THUỐC PHÁT TÁC, BỊ THƯƠNG
Lục Diên đợi ở bên ngoài, Giang Nhung hy vọng có thể chạy nhanh một chút, mong cứu binh tới kịp, nhất định không thể để Trần Việt xảy ra chuyện. Nhưng chưa chạy được mấy bước, đằng sau đã truyền đến tiếng cười lạnh của Thẩm Văn Tuyên: “Không có sự đồng ý của tôi, ai cũng đừng mong được đi.” Thẩm Văn Tuyên vừa dứt lời, liền có hai người chắn đường Giang Nhung, cô muốn xông ra ngoài, nhưng hai tên đó vững như tường, cô đâm vào rồi lại bị bật ngã ngược lại. Thẩm Văn Tuyên nói: “Đưa người vào đây.” Trần Việt cấp tốc quay người, bước nhanh như gió đến bên cạnh Giang Nhung, bảo vệ cô trong lòng, biến sắc, giọng nói lạnh lẽo như tử thần: “Dám động vào cô ấy, ai cũng đừng mong sống sót.” “Tình cảm của hai người tốt thật đấy, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.” Thẩm Văn Tuyên dùng cái vẻ tử tế giả tạo nói: “Hai người đều biết, tôi là con người có lòng nhân từ, vậy nên tôi sẽ làm một chuyện tốt, tiễn hai vợ chồng cùng đi, như vậy hai người sẽ không bao giờ phải đau khổ vì rời xa đối phương.” “Thử xem…” Chưa nói hết câu, Trần Việt lại lần nữa cảm thấy trước mắt mờ đi, Giang Nhung ở bên cạnh anh cũng không nhìn rõ, gương mặt Thẩm Văn Tuyên cách không xa anh vẫn không thấy rõ. Thế giới trong mắt anh bỗng trở nên mờ ảo, giống như một vòng xoáy, muốn nuốt chửng anh. “Đáng chết!” Trần Việt trầm giọng chửi thề, hiệu quả của thuốc sớm không phát tác, muộn không phát tác, lại cứ vào đúng lúc này. Không được, không được, anh không thể xảy ra chuyện vào lúc này, càng không thể để Giang Nhung có chuyện, nhất định không thể để Giang Nhung bị hại dù chỉ một chút. Trần Việt ổn định lại tâm trạng, nhè nhẹ hít một hơi, bây giờ anh không thể để Thẩm Văn Tuyên nhìn ra chút khác lạ của mình, nếu không hôm nay hai người họ chắc chắn sẽ không ra khỏi đây được. Giang Nhung nhạy cảm đã phát hiện ra sự khác lạ của anh, nắm chặt tay anh, nhỏ giọng nói: “Trần Việt, em không sợ, anh đừng lo cho em. Lát nữa, cho dù Thẩm Văn Tuyên dùng thủ đoạn gì, chúng ta ai đi được thì đi, Tiểu Nhung Nhung vẫn đang ở nhà đợi anh, anh biết không?” Giang Nhung nắm chặt tay Trần Việt, lo lắng nhìn anh, cô cảm nhận được anh có gì đó không bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ nào? “Đừng nói lời ngốc nghếch.” Trần Việt xoa đầu cô, siết lấy cô: “Giang Nhung, mấy năm trước anh làm mất anh, chuyện như vậy không thể xảy ra nữa.” “Ha ha…đúng là vợ chồng tình cảm sâu nặng, vậy tôi sẽ tiễn hai người một chuyến, để hai người cùng đi về thế giới bên kia.” Thẩm Văn Tuyên vẫy tay lần nữa, các binh sĩ lên đạn, chuẩn bị bắn. Đúng lúc này, Lục Diên đem mấy người nữa xông vào. Người Lục Diên mang theo đều là vệ sỹ bên cạnh Trần Việt, thân thủ không tồi, nhưng thân thủ của họ có nhanh nhẹn thế nào đi nữa, cũng không so được với tốc độ của đạn. Hai tốp người, khí thế mạnh mẽ…chỉ nhìn khí thế, sẽ phân không rõ cao thấp, nhưng nhìn về mặt vũ khí, dường như đã rõ ai có lợi thế hơn. “Lục Diên, anh đưa Giang Nhung và Tiểu Bích ra trước.” Trần Việt nhìn không rõ, nhưng thính lực khá tốt, tình hình hiện tại vẫn nắm được trong lòng bàn tay. “Trần Việt…chúng ta cùng đi…” Giang Nhung rất sợ, sợ mình đi theo Lục Diên rồi, Trần Việt không trở lại nữa. Cô nhìn ra, Thẩm Văn Tuyên có sát ý, nhìn dáng vẻ của ông ta, giống như chỉ hận không thể lột da, rút gân, uống máu bọn họ. “Giang Nhung, nghe lời.” Giọng của Trần Việt vẫn vừa trầm thấp vừa dịu dàng, lại vừa mạnh mẽ: “Em ra ngoài trước, lát nữa anh đến tìm em.” Giang Nhung không muốn đi, không muốn rời Trần Việt nửa bước, nhưng cô tự ý thức được mình, cô không giúp nổi anh, để mình an toàn không bị thương, không làm Trần Việt phân tâm, chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi. “Tổng giám đốc Trần, hai người và cô chủ đi trước, ở đây giao lại cho chúng tôi.” Lục Diên không muốn đi trước, anh ở bên Trần Việt bao nhiêu năm như vậy, từ lâu đã coi Trần Việt là trời. Nhỡ Trần Việt có chuyện gì, anh thậm chí không biết mình còn có thể làm gì nữa. Thẩm Văn Tuyên biết, Giang Nhung mới là điểm mấu chốt giúp ông ta chiến thắng, chỉ cần bắt được Giang Nhung, Trần Việt chẳng lẽ còn không ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, hoàn toàn không có năng lực kháng cự. Bắt sống Giang Nhung còn tốt hơn giết Giang Nhung nhiều, thế nên ông ta không cho thuộc hạ nổ súng ngay, mà là đang đợi thời cơ, nắm lấy cơ hội cướp Giang Nhung bên cạnh Trần Việt. Ông ta làm động tác tay, binh sĩ nhận được hiệu lệnh, mục tiêu tấn công chuyển từ Trần Việt sang Giang Nhung. Trước mắt Trần Việt mờ ảo, ở đây lắm người, âm thanh hỗn loạn, anh nhất thời rất khó nhận biết được cục diện hiện giờ ra sao. “Đi đi, các người đi đi.” Thẩm Văn Tuyên điên cuồng cười lớn, dặn dò: “Nếu có ai dám dịch chuyển một bước, lập tức nổ súng bắn, một phát mất mạng thì càng tốt.” Lúc này, trong đầu Trần Việt tính toán với tốc độ cực nhanh, ở đây có hai cây súng, với thân thủ của anh và Lục Diên, có thể cướp được súng trước khi chúng bắn. Mười mấy tên còn lại có thể giao cho vệ sỹ, anh phát lệnh, mọi người cùng lên, cơ hội thắng của bọn họ rất lớn. Nhưng lúc này tình trạng của anh không có chuyển biến tốt, anh có thể chuẩn xác đoạt súng từ tay một trong hai tên lính kia không, vẫn chưa thể biết được. Pằng…… Bỗng một tiếng súng vang lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy, người nổ súng không phải hai thuộc hạ cầm súng đứng cạnh Thẩm Văn Tuyên. Mọi người lập tức quay đầu, nhìn về phía tiếng súng, chỉ lấy trợ lý Hà đang đứng ở ngoài, tay cầm một khẩu súng. Trợ lý Hà cười quái gở nói: “Ông chủ, tôi về rồi đây. Tôi tới thay ông xử lý bọn không biết tốt xấu này.” Trần Tiểu Bích lúc nhìn thấy người ông mà cô luôn kính trọng ra lệnh cho thuộc hạ bao vây bọn họ, cô vẫn luôn ở trong trạng thái kinh ngạc và hoảng sợ. Cho đến lúc tiếng súng này vang lên, Trần Tiểu Bích đang chìm trong nỗi kinh sợ bất ngờ tỉnh lại, cô mở lớn đôi mắt phượng xinh đẹp của mình, nhìn Thẩm Văn Tuyên. Từ trước tới nay, cô luôn cảm thấy ông là một người hiền hậu, thậm chí lúc trước ông nói, ông không muốn thả Tiểu Nhung Nhung, cô vẫn ôm hy vọng với ông. Cô hy vọng biết bao rằng Trần Việt đã lầm, hy vọng rằng mình chỉ đang mơ một cơn ác mộng mà thôi, hy vọng lúc mình tỉnh lại, tất cả mọi người sẽ trở lại như ban đầu. Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy Thẩm Văn Tuyên muốn giết bọn họ, trái tim cô như hoàn toàn chết đi, cô giận dữ cô kinh hãi, không biết phải làm sao… Không có thời gian để Tiểu Bích nghĩ nhiều, cô bỗng nhào về hướng Thẩm Văn Tuyên, ôm ông: “Thẩm Văn Tuyên, nếu như ông từng thật lòng yêu thương cháu, nếu ông vẫn còn có chút tình người, ông hãy dừng lại đi. Tiểu Bích cầu xin ông, cầu xin ông.” Chuyện sao lại trở nên như thế này? Tại sao lại trở nên như vậy? Trước đây không phải vẫn tốt sao, một nhà hạnh phúc bên nhau, cha hiền con thảo…sao lại trở nên như thế này rồi?