Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 225: Người Đáng Thương Nhất




CHƯƠNG 225: NGƯỜI ĐÁNG THƯƠNG NHẤT

Giang Nhung không muốn trốn sau cô ta, chỉ là không nhớ ra được anh, không nhớ con của bọn họ, không nhớ tất cả quá khứ giữa hai người.

Đây là sự thật mà Trần Việt đã sớm thừa nhận, nhưng mỗi lần đối mặt với cô, trong lòng anh vẫn cảm thấy đau.

Tay anh nắm chặt lại rồi thả lỏng, thả lỏng rồi lại nắm chặt, sau mấy lần đấu tranh, mới có thể dùng ngữ khí bình thường để nói huyện.

Anh nói: “Mấy ngày nay Tiểu Nhung Nhung ngày nào cũng nhắc tới em, nếu như em có thể cùng anh đi thăm con bé, con bé nhất định sẽ rất vui.”

Giang Nhung nghĩ nghĩ, dù sao thì cô đối với Trần Việt cũng không có suy nghĩ gì khác, tại sao phải trốn chứ?Giang Nhung như vậy ngược lại còn để cho người khác cảm thấy cô chột dạ.

Mọi người đều quen nhau, không tính là bạn, nhưng cũng coi như là quen biết, không cần thiết phải trốn tránh, thoải mái cùng anh đi thăm Tiểu Nhung Nhung là được rồi.

Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Nhung ngẩng đầu cười ôn nhu với Trần Việt: " Được, chúng ta cùng đi đi. Thật ra thì tôi tới đây chính là để thăm Tiểu Nhung Nhung, chẳng qua là nhất thời quên mất con bé ở tầng nào."

Giang Nhung cười có chút giảo hoạt, có chút nghịch ngợm, rõ ràng là đang nói dối, Trần Việt nhìn thấu nhưng không nói ra.

Giang Nhung của anh không phải chính là dáng vẻ này sao.

Thỉnh thoảng sẽ giở trò xấu với anh, còn ghét bỏ anh không nói chuyện dễ nghe với cô, nhiều lúc là dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu.

Vì thế, lúc hai người có thể hòa hợp như vậy xuất hiện ở phòng bệnh của Trần Tiểu Bích, Trần Tiểu Bích còn tưởng rằng mắt mình có vấn đề.

Tiểu Nhung Nhung không phải nói Nhung Nhung lớn đang giận ba sao? Vậy thì sao hai người họ lại tới cùng với nhau.

Chẵng lẽ hai người họ nhanh như vậy đã tốt đẹp lại rồi.

“Ba…..”

Tiểu Nhung Nhung rời giường, bay nhanh tới chỗ Trần Việt, Trần Việt đón lấy thân hình nhỏ nhắn của con bé, ôm rồi hôn hôn con bé xoa đầu nói: “Nhung Nhung ngoan.”

“Ba, Nhung Nhung lớn cũng ngoan.” Tiểu Nhung Nhung nhìn Nhung Nhung lớn phía sau Trần Việt: “Chị, Nhung Nhung em muốn chị ôm.”

Giang Nhung đón lấy Tiểu Nhung Nhung, cẩn thận nhìn người con bé một lượt, xác nhận Tiểu Nhung Nhung không có bị thương, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Chị, chị đừng trốn Nhung Nhung, có được không?” Tiểu Nhung Nhung áp sát vào mặt Giang Nhung, cọ cọ vào mặt cô, rồi lại hôn bẹp một cái vào mặt Giang Nhung, để lại một vết nước bọt.

Giang Nhung sờ sờ đầu của con bé, ôn nhu cười một tiếng: "Sau này Nhung Nhung lớn sẽ không trốn Tiểu Nhung Nhung nữa, Tiểu Nhung Nhung lúc nào cũng có thể đến tìm Nhung Nhung lớn chơi."

Nghe thấy Nhung Nhung lớn nói Tiểu Nhung Nhung lúc nào cũng có thể tới tìm Nhung Nhung lớn chơi, Tiểu Nhung Nhung rất cao hứng, lại vui mừng hỏi: "Ba cũng có thể sao?"

Tiểu Nhung Nhung thích Nhung Nhung lớn, ba cũng thích Nhung Nhung lớn, nếu chị Nhung Nhung lớn có thể ở cùng bên cạnh với bọn họ thì thật là tốt.

Buổi tối ba ngủ bên trái, Nhung Nhung lớn ngủ bên phải, Tiểu Nhung Nhung ngủ ở giữa, chỉ nghĩ thôi, Tiểu Nhung Nhung cũng cảm thấy thật vui.

Giang Nhung bóp bóp mặt của Tiểu Nhung Nhung, nói: "Ba là người lớn, người lớn còn phải bận bịu công việc, Tiểu Nhung Nhung tới tìm chị chơi là được rồi."

"Vậy cũng được." Tiểu Nhung Nhung nhìn ba một cái, nhận được ánh mắt ám hiệu của ba, rất nhanh liền hiểu ý ba, dùng lực đem sợi dây chuyền trên cổ tháo xuống: "Chị, Nhung Nhung tặng chị."

Dây chuyền thật ra là bùa hộ mệnh làm từ gỗ đàn hương, lúc Tiểu Nhung Nhung vừa mới sinh ra không lâu, bà nội con bé đã đi xin, là bảo bối từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ rời khỏi người.

“Đây là bảo bối mà Nhung Nhung luôn đeo, sao chị có thể nhận nó được.” Nếu là nói tặng quà, Giang Nhung cảm thấy cũng là cô tặng Tiểu Nhung Nhung, sao tới phiên Tiểu Nhung Nhung tặng cô chứ.

"Nhung Nhung thích chị, muốn tặng cho chị." Tiểu Nhung Nhung cũng rất kiên định, vụng về muốn giúp Giang Nhung đeo lên.

Giang Nhung theo bản năng nhìn Trần Việt một cái, anh gật đầu một cái với cô, ôn nhu nói: "Tiểu Nhung Nhung tặng cho em, nếu em không nhận, con bé sẽ khóc cho em xem."

"Chị..." Trần Việt vừa dứt lời, âm thanh mếu máo của Tiểu Nhung Nhung liền vang lên, trong đôi mắt to long lanh nước. "Nhung Nhung không khóc, quà của em chị sẽ nhận." Giang Nhung ôm đầu Tiểu Nhung Nhung, hôn lên trán con bé: "Cám ơn Nhung Nhung!"

Tiểu Nhung Nhung lập tức liền ngừng khóc, vui vẻ nói: "Chị đeo lên, Nhung Nhung tặng cho chị, không thể lấy xuống."

"Ừ, chị đeo lên, không lấy xuống." Giang Nhung ngay trước mặt đem giây chuyền đeo lên: "Ừ, quà của Tiểu Nhung Nhung rất đẹp."

Tiểu Nhung Nhung quay đầu nhìn Trần Việt cười đắc ý, giống như muốn nói: Ba, Nhung Nhung thật ngoan mà, nhiệm vụ của ba giao phó, Nhung Nhung hoàn thành rồi.

Trần Việt đối với con gái hài lòng gật đầu một cái, còn lặng lẽ giơ một ngón tay khen ngợi với con bé.

“Ây da, ây da, đau chết tôi rồi.” Trần Tiểu Bích vẫn luôn bị lạnh nhạt giờ nhìn không nổi nữa, cả nhà ba người họ ấm áp như vậy, có suy nghĩ đến cảm giác của cô?

Cô còn bị thương nằm ở trên giường, xương sườn gãy hai cái, bây giờ cũng không thể ngồi dậy, nhưng cũng không có người tới quan tâm cô một chút.

Cô phát hiện mình thật đáng thương, quá đáng thương mà, nhất định chính là động vật đáng thương nhất trên thế giới. Không ai thương, không ai yêu, còn phải xem anh trai đầu gỗ cả nhà ân ái.

“Em đừng kêu nữa, vết thương kia của em, cũng không đến mức dậy không nổi.” Trần Việt hiếm khi dùng giọng điệu vui vẻ nói chuyện với cô.

"Cái gì?" Trần Tiểu Bích bất mãn hét to: “Em gãy hai cái xương sườn còn không coi là nghiêm trọng? Vậy như thế nào mới tính là nghiêm trọng? Muốn em nói không được, cơm cũng không thể ăn, đó mới gọi là nghiêm trọng phải không?"

"Ai nói em gãy hai cái xương sườn?" Trần Việt hỏi ngược lại.

Nếu Trần Tiểu Bích thật sự gãy hai cái xương sườn, anh sẽ để Tiểu Nhung Nhung tới chăm sóc cô ấy sao? Chuyên gia dạng nào cũng mời tới rồi, làm sao để Trần Tiểu Bích một mình nằm đó chịu lạnh nhạt.

“Chiến Niệm Bắc lừa em?” Trần Tiểu Bích tức đến mức muốn nhảy dựng lên.

Sau khi ngồi dậy, cô phát hiện hình như vết thương bị đau đến mức động cũng không động được lúc này không cần thuốc cũng khỏi rồi.

Cô lại cử động, đúng thật là thần kì, vừa rồi nghe nói bản thân gãy hai cái xương sườn, cô cảm giác đau như sắp chết.

Lúc này biết mình không sao, toàn thân trên dưới cũng không đau, cưỡi ngựa chạy hai vòng cũng không thành vấn đề.

Trần Tiểu Bích chạy tới ôm lấy Tiểu Nhung Nhung, ở trên mặt con bé hung hăng hôn hai cái: "Tiểu bảo bối, cô có thể khỏe nhanh như vậy, đều do cô rèn luyện tốt đó."

Tiểu Nhung Nhung giang tay ra với Trần Tiểu Bích: “Mười cái trăm, cô trả tiền đây.”

“Nhóc tham tiền, còn biết đòi tiền của cô, vậy tại sao không đòi tiền mẹ con?” Trần Tiểu Bích một bên lẩm bẩm, một bên bóp bóp mặt của Tiểu Nhung Nhung: "Sau này gia sản nhà họ Trần đều là của con, con còn so đo chút tiền lẻ với cô.”

“Đừng nói nhiều như vậy, kêu người dọn dẹp chút đi, bọn anh về trước.” Trần Việt vẫn là nên cảm ơn Trần Tiểu Bích, nếu như không phải Trần Tiểu Bích nghĩ ra cách đó, Giang Nhung cũng sẽ không xuất hiện ở đây.