CHƯƠNG 205: TIỂU NHUNG NHUNG TIẾP ĐÓN CHỊ NHUNG
Trần Việt dừng bước, tay trái trống không nắm chặt lại thành nắm đấm, nheo mắt, trong mắt anh xuất hiện sóng ngầm. Anh đang tức giận, anh không giận cô, anh đang tức giận chính bản thân mình.Mê Tình Truyện Nếu như lúc trước anh luôn ở bên cạnh Giang Nhung, như vậy những người kia sẽ không tìm được cơ hội để thực hiện kế hoạch của bọn họ, cô sẽ không bị đưa đi, rời khỏi anh ba năm, càng không có khả năng quên đi anh và con. Tiểu Nhung Nhung cảm giác được không đúng, cô bé bỏ tay ba mình ra, bước chân nhỏ đi đến bên cạnh Giang Nhung, đùng bàn tay nhỏ nhỏ nắm lấy tay Giang Nhung: “Chị, Nhung Nhung nắm tay chị, như vậy chị mới không bị ngã.” Giang Nhung nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Tiểu Nhung Nhung, mỉm cười gật đầu. “Nhung Nhung, con có trách nhiệm cùng chơi đùa với chị nhé, ba còn có một số chuyện cần làm, không ở cùng với hai người được.” Trần Việt nói. Tiểu Nhung Nhung vui lòng thân thiết với chị Nhung, chị Nhung cũng vui vẻ gần gũi với Tiểu Nhung Nhung, như vậy anh liền để cho mẹ con hai người bọn họ ở riêng với nhau. Không có anh ở bên hai người bọn họ, có lẽ Giang Nhung có thể thoải mái hơn một chút, nói không chừng, Tiểu Nhung Nhung còn có thể giúp Giang Nhung nhớ lại một số chuyện trước kia. “Vâng ạ.” Tiểu Nhung Nhung dùng sức gật đầu nhỏ của mình, giọng nói non nớt của cô bé vang lên: “Tiểu Nhung Nhung có thể chăm sóc cho chị Nhung,” Trần Việt xoa đầu cô bé: “Ba tin tưởng con.” Anh nhìn về phía Giang Nhung, dịu dàng nói: “Tôi có việc bận, một lát nữa tôi sẽ quay lại.” Giang Nhung cười, khẽ gật đầu. “Ba, ba nhanh đi đi.” Tiểu Nhung Nhung dắt tay Giang Nhung, bước chân nhỏ đi về phía trước, không có ba ở bên cạnh, tâm trạng của cô bé không bị ảnh hưởng gì. Chờ đến khi Trần Việt rời khỏi tầm mắt của hai người bọn họ, Tiểu Nhung Nhung lập tức gãi bím tóc trên đỉnh đầu của mình, vẻ mặt chờ mong xen lẫn kiêu ngạo nhìn Giang Nhung: “Chị, chị nhìn thấy bím tóc của Nhung Nhung có đẹp không?” Trên đầu Tiểu Nhung Nhung quấn hai bím tóc giống như sừng trâu, nói thật, buộc không đẹp lắm, thậm chí còn có chút rối, thế nhưng dáng dấp Tiểu Nhung Nhung xinh xắn đáng yêu, dáng vẻ này của cô bé càng thêm đáng yêu động lòng người. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể đả kích sự tự tin của đứa nhỏ, Giang Nhung trái lương tâm gật đầu, dịu dàng cười nói: “Rất đẹp.” Nghe được người khác khen bím tóc của mình đẹp, Tiểu Nhung Nhung rất kiêu ngạo nói: “Ba giúp Nhung Nhung buộc tóc đó.” Giang Nhung giật mình... Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng, người đàn ông giống như thần, làm sao lại chải tóc cho đứa nhỏ? Trong đầu cô tưởng tượng ra hình ảnh chân tay Trần Việt vụng về chải tóc… Giang Nhung chỉ cảm thấy hình ảnh này quá đẹp, không đành lòng nhìn thẳng, nhưng lại rất ấm áp ngọt ngào. Vợ của anh nhất định rất hạnh phúc? Có được một người chồng biết yêu thương như vậy. Nghĩ như thế, Giang Nhung không nhịn được bật cười, cô có chút hâm mộ, thế nhưng cũng chỉ là hâm mộ mà thôi. Nhìn thấy Giang Nhung cười xinh đẹp như thế, Tiểu Nhung Nhung không nhịn được, nhào đến trên đùi Giang Nhung, đôi mắt trong veo như nước chớp chớp: “Chị, chị vui vẻ ư?” Câu chữ rõ ràng, giọng điệu mềm mại, phối hợp với đôi mắt to của cô bé, quả thực là khiến cho người ta muốn bế lên cắn một miếng, đừng nói là buộc tóc, có đứa nhỏ đáng yêu như thế, đưa một thế giới cho cô bé cũng được. Giang Nhung không nhịn được, nhéo lên gương mặt đáng yêu của cô bé: “Chị rất vui.” “Ba cũng rất vui!” Tiểu Nhung Nhung trả lời. “Ồ?” Giang Nhung không hiểu. “Ba rất vui vẻ!” Tiểu Nhung Nhung dừng một chút, bổ sung thêm: “Hôm nay ba rất vui vẻ.” “Ồ?” Giang Nhung chớp mắt: “Trước kia ba em không vui ư?” “Trước kia, trước kia… Ba nhớ mẹ, hôm nay có chị Nhung, ba vui vẻ!” “…” Lời nói của trẻ nhỏ không có cố kỵ gì, muốn nói cái gì thì nói cái đó. Thế nhưng Giang Nhung cảm thấy có chỗ nào đó không đúng… Chẳng qua cô và Trần Việt mới gặp mặt một lần, có lẽ không có khả năng có nguyên nhân khác chứ? Chỉ là đứa nhỏ nói linh tinh mà thôi. “Mẹ em đâu rồi?” Chẳng qua, Giang Nhung vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi. “Mẹ em bay lên trời!” Tiểu Nhung Nhung giang hai tay ra, cánh tay nhỏ vẫy vẫy, giống như một đôi cánh nhỏ: “Ba và Nhung Nhung đều đang chờ mẹ về.” Lời nói của Tiểu Nhung Nhung đáng yêu, ngây thơ, nhưng Giang Nhung nghe xong, trong lòng cô hết sức không thoải mái.Mê Tình Truyện Cô không nhịn được, xoa đầu Tiểu Nhung Nhung: “Tiểu Nhung Nhung, ai nói cho em biết, mẹ của em bay lên trời rồi?” “Cô út nói cho Nhung Nhung.” Tiểu Nhung Nhung chớp chớp mắt mấy cái, sau đó chỉ tay lên trời: “Cô út nói, mẹ không cẩn thận bay đi xa, chờ Nhung Nhung ngoan ngoãn lớn lên, mẹ sẽ bay trở về.” Giang Nhung ngồi xổm trước mặt cô bé, nhéo gương mặt hồng hào của Tiểu Nhung Nhung, dịu dàng nói: “Tiểu Nhung Nhung, chị Nhung còn muốn ôm em, có được không?” Tiểu Nhung Nhung giang hai cánh tay ra, nhào vào trong ngực chị Nhung: “Chị Nhung có thể ôm bất cứ lúc nào, Tiểu Nhung Nhung không lấy tiền.” Giang Nhung ôm Tiểu Nhung Nhung vào trong ngực, ôm chặt cô bé, không biết vì sao, lúc cô nghe thấy Tiểu Nhung Nhung nhắc đến mẹ của cô bé, trong lòng của cô sẽ cảm thấy khó chịu. Tiểu Nhung Nhung chỉ vào căn nhà trước mặt, vui vẻ nói: “Chị, kia là chỗ vui chơi của Nhung Nhung và em gái.” “Tiểu Nhung Nhung muốn dẫn chị Nhung đến chỗ vui chơi của em ư?” “Vâng ạ.” Giang Nhung bế Tiểu Nhung Nhung vào bên trong khu vui chơi. Đây là một ngôi nhà nhỏ riêng biệt bên cạnh ngôi nhà chính, một ngôi nhà hoạt hình màu hồng, giống như những ngôi nhà thường thấy trong phim hoạt hình. “Chị, chị vào trong đi.” Tiểu Nhung Nhung nhiệt tình kéo Giang Nhung đi vào lâu đài nhỏ của cô bé, giống như một chủ nhân nhỏ tiếp đón Giang Nhung. Cô bé không phải chưa từng gặp qua người lạ, thế nhưng không phải mỗi người xa lạ, cô bé đều nhiệt tình như thế, càng sẽ không đem mọi chuyện nói cho người lạ biết, nhất là không cho phép người khác đi vào vương quốc truyện cổ tích của cô bé. Cô bé nhiệt tình tiếp đón Giang Nhung, chỉ vì Giang Nhung đã cứu được em gái, còn có cô bé rất thích chị Nhung. Vương quốc truyện cổ tích của Tiểu Nhung Nhung, thật ra chỉ là phiên bản thu nhỏ của một ngôi nhà, mỗi một món đồ trong này đều được thu nhỏ. Có mô hình nhà ăn, mô hình phòng ngủ, mô hình bàn học, để Tiểu Nhung Nhung có thể tự mình học cách chăm sóc cho chính bản thân mình. Trong phòng, mỗi một đồ vật đều được trang trí rất tinh xảo, nhìn ra được, người trang trí tất cả những thứ này rất dụng tâm. Tiểu Nhung Nhung lôi kéo Giang Nhung, sau khi giới thiệu một lượt cho cô biết, cô bé chớp đôi mắt to mọng nước hỏi: “Chị, chị có thích không?” Giang Nhung gật đầu: “Thích, chị rất thích!” Tiểu Nhung Nhung còn nói thêm: “Đây đều là do ba em làm.” Nghe thấy giọng nói non nớt của Tiểu Nhung Nhung, không biết vì sao, trong lòng Giang Nhung lại cảm thấy có chút khó chịu, ánh mắt cô nhìn Tiểu Nhung Nhung càng thêm dịu dàng. Ba của Tiểu Nhung Nhung rất yêu thương Tiểu Nhung Nhung, Tiểu Nhung Nhung rất đáng yêu hiểu chuyện, thế nhưng tình yêu trên thế giới này, không có tình yêu nào có thể thay thế tình thương của người mẹ. “Chị…” Tiểu Nhung Nhung kéo góc áo của Giang Nhung, cô bé có đồ tốt, muốn giới thiệu cho Giang Nhung. “Tiểu Nhung Nhung, chị có thể hôn em một chút không?” Trong lòng Giang Nhung đã sớm muốn hôn lên mặt Tiểu Nhung Nhung, suy nghĩ một lúc lâu, dưới tình huống không có người bên ngoài, cô mới lấy hết dũng khí đem những lời này nói ra. Ai biết cô vừa mới nói xong, Tiểu Nhung Nhung đến gần bên mặt cô, bẹp một tiếng: “Nhung Nhung hôn chị.” Đột nhiên bị đôi môi mềm mại của Tiểu Nhung Nhung hôn lên mặt, Tiểu Nhung Nhung ở trên mặt cô để lại một dấu nước miếng nho nhỏ, Giang Nhung chỉ cảm thấy tim mình mềm nhũn, như muốn tan ra… Cô nâng mặt Tiểu Nhung Nhung lên, rất cẩn thận hôn lên mặt Tiểu Nhung Nhung một cái, sau đó dùng sức ôm chặt cô bé vào trong ngực.