CHƯƠNG 189: GIANG NHUNG KHÔNG CÒN NỮA.
Phòng phẫu thuật đầy máu tanh. Giang Nhung nằm ở trên bàn mổ đã sớm mất đi ý thức, mấy bác sĩ cầm lấy dao mổ, động tác thuần thục mà nhanh chóng mổ bụng Giang Nhung, rất nhanh liền thuận lợi lấy đứa bé ra ngoài. “Oa oa oa”. Tiếng khóc của trẻ sơ sinh trong phòng mổ lạnh lẽo vang lên, đặc biệt vang dội, dường như biết mẹ mình bởi vì mình mà chịu tổn thương. Một y tá đem đứa bé bỏ vào lồng giữ ấm đã sớm được chuẩn bị, ôm ra ngoài, nói với người lớn nhà họ Trần đang đứng ở bên ngoài: “Thai phụ không cứu được, đứa bé cứu được rồi, là một bé gái. Nhưng đứa bé chưa đủ tháng, chúng tôi sẽ quan sát trong lồng giữ ấm một thời gian trước, người nhà tạm thời không thể bế em bé.” Cơ thể mẹ Trần vốn dĩ không tốt, vừa nghe thai phụ đã chết, còn chưa kịp nhìn cháu gái một chút liền hôn mê bất tỉnh. Ba Trần nhanh chóng ôm chặt vợ, lập tức gọi bác sĩ, cũng không để ý đến Giang Nhung đã chết trong phòng phẫu thuật. “Phiền các người chăm sóc cháu chúng tôi. Vậy tôi bây giờ có thể vào nhìn người mất không?” Ông nội Trần nói với y tá. "Bác sĩ vẫn đang khâu vết thương cho người mất, mọi người đợi lát nữa đi.” Nửa tiếng sau, ông nội Trần và ba Trần cùng nhìn thấy Giang Nhung đã không còn hơi thở nằm trên bàn mổ lạnh như băng. Ba Trần chỉ nhìn một cái, liền quay đầu, không đành lòng nhìn tiếp nữa. Ông nội Trần nói: “Thông báo cho Minh Chí chưa?” Ba Trần lắc đầu: “Vẫn chưa. Chuyện này như thế nào cũng rất khó mở miệng với nó, lúc nó đi giao vợ cho chúng ta chăm sóc, mới đi có mấy ngày…..” Ông nội Trần lại nói: “Vậy đừng thông báo nữa, chúng ta đem thi thể Giang Nhung hỏa táng trước, chờ nó trở về không thấy được thi thể cũng sẽ không đau lòng như vậy." Ba Trần nhìn ông nội Trần, lại lắc lắc đầu: “Ba, chẳng lẽ không để Minh Chí nhìn Giang Nhung một lần cuối sao?” Ông nội Trần nói: “Nhìn thấy rồi thì thế nào? Thấy bộ dáng này của Giang Nhung, thằng bé chỉ càng đau lòng, chúng ta phải để nó sớm thoát khỏi đau buồn, chỉ có thể một dao cắt đứt.” Ba Trần: “Nhưng…..” Ông nội Trần cắt đứt lời ông ấy: “Không có nhưng gì nữa, chuyện này nghe theo sắp xếp của ta, xử lý càng nhanh càng tốt, cố gắng để Minh Chí bớt đau lòng.” Ông ấy nói, giọng ồm ồm, lạnh lùng như con dao tử thần. …… Trần Việt vội vã trở về trong đêm. Lúc biết Giang Nhung gặp tai nạn xe, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Giang Bắc, nhưng ngay cả một lần cuối cùng nhìn Giang Nhung cũng không có, giờ phút này bày ở trước mặt anh là một hộp tro cốt. Người nhà nói cho anh biết, Giang Nhung bởi vì lo lắng Lương Thu Ngân bị thương, trên đường tới bệnh viện gặp tai nạn xe, cô ấy bị thương nặng, nói bọn họ nhất định phải bảo vệ con của cô. Đứa trẻ được cứu, nhưng Giang Nhung đã không còn, biến mất sạch sẽ, không, không phải sạch sẽ, vẫn còn một hộp tro cốt trước mắt anh. Bọn họ nói đây là Giang Nhung của anh, làm sao có thể là Giang Nhung của anh chứ. Mắt anh cũng không phải bị mù, chẳng lẽ người vợ đêm đêm chung chăn gối với anh cũng không nhận ra sao? Giang Nhung của anh biết chạy biết cử động biết cười còn biết khóc, còn biết nổi giận với anh. Cô thỉnh thoảng sẽ mắng anh ngốc, mắng anh đần, còn mắng anh là một khúc gỗ. Lúc rất tức giận, còn véo anh, mắng anh đạp anh….. “Anh, anh không ăn không uống như thế này sao được chứ? Đây là chuyện ngoài ý muốn, chị dâu cũng không muốn, nếu chị ấy thấy bộ dạng này của anh, chị ấy sẽ đau lòng biết bao nhiêu.” Trần Tiểu Bích đứng cùng anh, nhịn không được lên tiếng khuyên. Trần Việt đứng nghiêm, tựa như một pho tượng không còn mạng sống, hoàn toàn không để ý đến Trần Tiểu Bích bên cạnh. Đúng rồi, Giang Nhung của anh đang giận anh, giận anh em bé sắp chào đời rồi, anh còn đi xa như vậy để công tác. Cô nhất định là vì giận, cho nên mới trốn không muốn gặp anh, đúng là một nha đầu đáng yêu. Cô nghĩ rằng trốn đi, anh sẽ không tìm được cô sao? Anh vẫn ở đây, cô có thể trốn đi đâu chứ? Nói không chừng cô đang trốn ở góc nào đó nhìn trộm anh, muốn xác nhận anh có đau lòng vì cô hay không? Nghĩ đến đây, anh lắc đầu bất lực cười cười: “Giang Nhung, đừng làm loạn nữa, mau ra đây, mình cùng nhau đi thăm con.” Đôi môi anh nhếch lên, đôi mắt dịu dàng nhìn xung quanh, giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng, vẫn rất trầm thấp và gợi cảm, dễ nghe vô cùng. Lúc trước, Giang Nhung nói với anh: “Ngài Trần, anh không được cười với người phụ nữ khác, anh không được dùng giọng nói dễ nghe như vậy nói chuyện với người phụ nữ khác, không được để người phụ nữ khác phát hiện ra điểm tốt của anh.” Lúc trước, Giang Nhung nói với anh: “Ngài Trần, làm sao đây, em thật muốn giấu anh đi, giấu ở nơi không có người nào nhìn thấy, như vậy sẽ không có người tranh giành anh với em.” Lúc trước, Giang Nhung nói với anh: “Ngài Trần, em rất quan tâm anh, chẳng lẽ anh không biết? Em sợ sẽ mơ thấy anh nói chia tay với em, em sẽ buồn, sẽ đau lòng.” Trước kia cô nói với anh rất nhiều, lúc bọn họ ở bên nhau, đa phần thời gian đều là cô nói, anh đều yên lặng nghe cô nói, ghi nhớ từng câu nói của cô. Giọng cô trong trẻo dễ nghe, lại có chút ngang tàng, mỗi lần nghe, anh đều hận không thể đem cô hòa vào trong xương cốt của mình, để cô và anh hợp thành một thể, sẽ không phân ly. “Giang Nhung………”Anh lại gọi tên cô, lại nhìn xung quanh: “Đừng trốn nữa, mau ra đây, nếu không anh sẽ giận đấy.” Nói xong, anh chờ, nhưng chờ rất lâu, Giang Nhung cũng không trả lời anh, anh đoán, cô không có ở đây. Gần đây cô thường ở trong phòng vẽ tranh, vẽ hoa cỏ, còn vẻ dáng vẻ của em bé theo tưởng tượng của bọn họ. Trần Việt trở về phòng, trong phòng tràn đầy hơi thở của Giang Nhung để lại, mỗi một góc phòng cô đều trang trí cẩn thận. Anh nhìn thấy cô rồi. Cô đứng ở ban công, quay đầu cười với anh: “Ngài Trần, cuối cùng anh cũng về rồi, đợi anh thật khó mà. Anh nhìn xem, em nhớ anh đến mức gầy mất mấy cân rồi.” Trần Việt gật đầu: “Ừ, anh về rồi đây.” Anh đi tới, muốn ôm cô vào lòng, nhưng vừa duỗi tay chỉ còn một khoảng không, Giang Nhung của anh trong nháy mắt đã biến mất. Anh vội nói: “Giang Nhung……” “Ngài Trần, em ở đây này.” Giọng nói của cô lại vang lên phía sau anh, còn nghịch ngợm trừng mắt với anh. “Giang Nhung, bụng em lớn như vậy, đừng nghịch nữa”, anh lại quay đầu tiến lại gần cô, lần này đi vô cùng chậm, rất lâu rất lâu mới tới chỗ cô. “Anh bắt em đi, bắt được em, em sẽ không nghịch nữa.” Cô cười rất vui vẻ, giống như một đứa trẻ mới mấy tuổi nghịch ngợm. Trần Việt lại duỗi tay ra lần nữa, lần này giống với lần trước, vừa đụng vào, liền không thấy cô nữa, nhanh đến mức anh không phản ứng kịp. “Giang Nhung, đừng làm loạn!” Anh bất lực lắc đầu, nụ cười trên mặt càng thêm cưng chiều: "Mau ra đây, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa."