Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 184: Cúng Tế Ba Mẹ.




CHƯƠNG 184: CÚNG TẾ BA MẸ.

Sau sự kiện bắt cóc, hầu như Trần Việt không rời xa Giang Nhung nửa bước, ngay cả địa điểm làm việc cũng đổi thành nhà.

Giang Nhung nhận lại anh ruột, muốn đi Kinh Đô cúng tế ba mẹ một chút, tất nhiên Trần Việt không nói hai lời đã quyết định đi với cô.

Trên đường trở về Kinh Đô, Tiêu Kình Hà kể sơ với Giang Nhung về quan hệ trong dòng họ Tiêu. Viễn Phong chỉ có một họ hàng gần là một người anh.

Sau khi Tiêu Viễn Phong gặp tai nạn xe cộ, Tiêu Kình Hà lập tức được gửi nuôi nhà bác trai, anh ta và con gái bác trai lớn lên với nhau. Gia đình bác trai đều đối xử với anh ta rất tốt, quan hệ giữa anh ta và em họ tốt như anh em ruột.

Sau khi nghe xong, Giang Nhung cũng rất xúc động. Thật ra, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều gia đình có tình yêu.

Khi đến Kinh Đô, trước hết Giang Nhung theo Tiêu Kình Hà đi thăm hỏi Tiêu Viễn Phong, sau đó mới đi cúng tế mẹ.

Đứng trước mộ bia mẹ, nhìn bia đá lạnh như băng, Giang Nhung không thể kìm lòng, cứ nhớ người mẹ mỉm cười như hoa trên bức hình kia.

Hóa ra cũng có lúc mẹ cô tươi cười xinh đẹp như vậy, cười hạnh phúc như vậy, chắc lúc đó mẹ cô vô cùng hạnh phúc.

Từ nhỏ đến lớn, ấn tượng của Giang Nhung về mẹ là luôn cúi đầu nhẫn nhịn, khi bị Giang Chính Thiên đánh, bị Giang Chính Thiên mắng, mẹ chỉ biết tránh ở trong phòng và yên lặng rơi nước mắt.

Cho tới bây giờ, Giang Nhung vẫn không biết rằng hóa ra mẹ từng có một tình yêu đẹp như vậy, cũng từng có một người đàn ông nâng niu mẹ trong lòng bàn tay để yêu thương.

Nhưng mà cuộc sống hạnh phúc đó quá ngắn ngủi, ngay khi mẹ đang vui vẻ, chuẩn bị gả cho người yêu làm bạn từ thuở ấu thơ thì bà bị tên cầm thú Giang Chính Thiên cưỡng hiếp.

Mẹ muốn báo cảnh sát lại bị người nhà ngăn cản, bọn họ cảm thấy đây là việc xấu trong nhà không thể kể ra ngoài, bắt mẹ giấu kín chuyện này trong lòng, mãi mãi không được nhắc đến với người khác, càng không nên kể cho người nhà họ Tiêu.

Nhưng lần đầu tiên, người luôn có tính cách nhút nhát là mẹ lại làm trái ý người nhà, lặng lẽ tìm gặp Tiêu Viễn Phong nói lời chia tay, hơn nữa còn lừa gạt người nhà, nói rằng bà đã kể cho Tiêu Viễn Phong chuyện thân thể mình đã mất sự trong sạch, cuối cùng, dưới cơn nóng giận, người nhà ép mẹ gả cho cái thứ không bằng cầm thú Giang Chính Thiên.

Sau khi gả cho Giang Chính Thiên, cuộc đời như ác mộng của mẹ đã bắt đầu, cuộc sống đau đớn, trải qua một ngày mà như một năm, cuối cùng vì bảo vệ cô, để cô không bị Giang Chính Thiên đe dọa nên mẹ nhảy lầu tự tử, kết thúc cuộc đời bi thảm.

Nếu năm đó mẹ không bị Giang Chính Thiên cưỡng hiếp, càng không bị người nhà ép gả cho Giang Chính Thiên, như vậy toàn bộ số mệnh sẽ thay đổi.

Chắc bây giờ mẹ cô vẫn sống khỏe mạnh, mẹ và ba vẫn yêu thương chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống vợ chồng tràn đầy tình yêu.

Nhưng không có nếu, tất cả mọi chuyện đều thay đổi kể từ khi Giang Chính Thiên giơ bàn tay độc ác về phía mẹ, Giang Chính Thiên thay đổi cả cuộc đời mẹ và cuộc sống của Giang Nhung.

Nhưng Giang Nhung may mắn hơn so với mẹ, cô gặp được Trần Việt, một người đàn ông có thể gửi gắm trọn đời.

Có lẽ, vì tính cô bướng bỉnh hơn mẹ nên cô sẽ không để mặc cho bất kỳ ai quyết định cuộc đời mình, vì vậy cô mới có cơ hội gặp được Trần Việt.

Giang Nhung hít một hơi thật sâu, bàn tay Trần Việt lập tức đỡ eo cô, giọng nói trầm thấp, hấp dẫn của anh vang lên bên tai cô: "Giang Nhung, em phải sống hạnh phúc và vui vẻ, đó mới là điều mà mẹ vợ muốn nhìn thấy nhất."

Giang Nhung quay đầu nhìn anh, anh vẫn đeo chiếc kính gọng vàng, đôi mắt híp lại dưới kính, gương mặt đó vẫn đẹp trai như vậy, toàn thân tỏa ra vẻ phong độ, lịch lãm.

Anh xuất sắc như vậy, xuất sắc đến mức làm người ta nhìn qua là khó quên được; xuất sắc đến mức sau khi vây quanh anh, người ta sẽ cảm thấy đây đều là một giấc mơ đẹp.

Giang Nhung nắm tay Trần Việt rồi lại nhìn về phía bia mộ của mẹ và nói: "Mẹ, mẹ thấy chứ? Người đàn ông này vẫn luôn đối xử rất tốt với Nhung Nhung, nên Nhung Nhung sẽ luôn sống hạnh phúc."

"Mọi người đều biết em rất hạnh phúc, cũng biết Minh Chí rất yêu thương em, nên em đừng khoe khoan trước một kẻ độc thân như anh." Ở phía sau bọn họ, Tiêu Kình Hà đột nhiên lên tiếng.

Giang Nhung quay đầu, nhướng mày cười khẽ: "Vậy anh hãy nhanh chóng tìm cho em một người chị dâu đi, đến lúc đó anh có thể lập tức khoe khoang trước mặt em."

"Phụ nữ đều là sinh vật phiền phức, bây giờ anh chưa muốn để cho mình chịu khổ." Tiêu Kình Hà liếc Trần Việt một cái rồi nói: “Em nhìn người đàn ông bên cạnh mình này, trước kia là một người đàn ông lạnh lùng cỡ nào, bây giờ hoàn toàn biến thành nô lệ của vợ."

"Tôi tự nguyện." Trần Việt lạnh nhạt ném ra một câu nói như vậy, dáng vẻ vẫn lạnh lùng làm người khác không dám đến gần nhưng ánh mắt lại dịu dàng rất nhiều.

"Vâng, nghìn vàng cũng khó mua được sự tự nguyện của cậu." Hai ngày trước, anh ta đã thấy được thủ đoạn độc ác của Trần Việt, bây giờ bờ vai Tiêu Kình Hà còn đang đau nên lúc đùa giỡn cũng hơi chú ý một chút.

Sau khi cúng tế ba mẹ, vợ chồng họ lại ăn một bữa cơm với Tiêu Kình Hà rồi chuẩn bị về Giang Bắc.

Trước khi chia tay, Tiêu Kình Hà kéo Giang Nhung nói: "Giang Nhung, bất kỳ lúc nào, chỉ cần có chỗ phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh thì em cứ tìm anh."

“Vâng, em sẽ làm vậy, cảm ơn anh!" Giang Nhung gật đầu, cho Tiêu Kình Hà một cái ôm, cô lề mề một lát trước ngực anh, ánh mắt chua xót, nước mắt suýt trào ra, cũng không biết tại sao, gần đây dường như cô càng ngày càng dễ xúc động.

"Đừng cảm ơn anh, thật ra anh rảnh rỗi đến phát chán, luôn muốn có người tìm một ít chuyện làm phiền anh, bây giờ thật vất vả mới tìm được người thích hợp, anh nên cảm ơn em mới đúng." Tiêu Kình Hà vỗ vỗ vào lưng Giang Nhung, đẩy cô ra khỏi ngực, không dám ôm cô không buông tay, xem kìa, ánh mắt tối tăm của Trần Việt lại phóng qua từ bên cạnh.

Em rể, sau này hãy chăm sóc kỹ em gái tôi, tôi thay mặt ba của chúng tôi, và cả mẹ Nhung Nhung cám ơn cậu trước." Trước khi Trần Việt muốn tới cướp người, anh ta chủ động trả Giang Nhung lại.

"Giang Nhung là vợ tôi." Trần Việt trầm giọng nói.

Vợ anh thì tất nhiên anh sẽ chăm sóc tốt, không cần người khác nói.

"Không phải hai người các anh là bạn học kiêm bạn tốt à?" Giang Nhung nhìn hai tên đàn ông trước mặt và cười nói: “Sao bây giờ nghe các anh nói chuyện đầy mùi súng đạn vậy?"

"Đi thôi, mau lên máy bay." Trần Việt ôm Giang Nhung đi thẳng, ngay cả chào hỏi cũng không muốn nói với Tiêu Kình Hà.

Giang Nhung quay đầu vẫy tay một cái, vừa đi vừa nói: "Anh, bọn em đi trước, ngày khác anh đến Giang Bắc thì em lại đón tiếp anh thật tốt."

"Ừ, anh biết rồi." Tiêu Kình Hà vẫy tay với cô, anh ta đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Nhận lại đứa em gái này là tâm nguyện mà ba của anh chưa hoàn thành, hôm nay anh hoàn thành thay ba, ba cũng có thể nhắm mắt rồi.

"Ngài Trần, sao em cảm thấy càng ngày anh càng nhỏ mọn vậy?" Giang Nhung kéo Trần Việt, hơi buồn cười nói.

Đó là anh ruột của cô mà, anh còn tìm anh ta tới để cho bọn họ nhận nhau, sao lại ghen bậy gì vậy?

Trần Việt: "..."

Không phải càng ngày anh càng nhỏ mọn mà là càng ngày anh càng quan tâm đến cô, quan tâm đến mức chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể anh sẽ mất cô là anh lại cảm thấy mình không có cách nào chịu đựng được.

Những điều này đều là suy nghĩ trong lòng Trần Việt, anh không nói ra miệng.

Mặc dù khoảng thời gian này, anh đã cố gắng thay đổi rất nhiều, nhưng trong xương anh vẫn là cái tên Trần Việt không biết nói lời ngon tiếng ngọt.