CHƯƠNG 163: CÙ MẠNH CHIẾN CHẾT.
Dù sắp hết tháng giêng nhưng thời tiết ở Kinh Đô vẫn rất lạnh. Mấy ngày nay Giang Hân cũng ở nhà cả ngày không ra khỏi cửa, nhưng vẫn ăn mặc thật xinh đẹp. Trước giờ cô ta vẫn là một người phụ nữ yêu cái đẹp. Mặc dù bị khuôn mặt bị hủy nhưng cô ta không từ bỏ bản thân vì ăn mặc xinh đẹp cũng quan trọng như khuôn mặt. Cô ta quay lưng lại, nếu không nhìn thấy khuông mặt tràn đầy vết thương mà chỉ nhìn bóng lưng vẫn sẽ cảm thấy cô ta là một người đẹp khó tìm. Vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển, mái tóc xoăn vàng, xõa tùy ý... Cù Mạnh Chiến uống vài ngụm cháo, ánh mắt anh ta rơi vào phần lưng Giang Hân. Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo bành tô màu đỏ như màu máu, đỏ đến mức làm người ta thấy giật mình. Cù Mạnh Chiến nhìn chằm chằm một lúc lâu vẫn không thu ánh mắt về, theo lý thuyết cô ta không nên nghe lời anh ta như trước thế này. Chẳng lẽ ... Nghĩ tới đây, Cù Mạnh Chiến thu hồi ánh mắt nhìn đang nhìn về phía chén cháo đã bị anh ăn gần một nửa trước mặt. Vì mấy ngày qua chưa được ăn một bữa cơm ngon nên vừa nãy anh ta ăn quá vội, cũng không chú ý tới chén cháo này có mùi vị khác biệt. Giờ phút này nghĩ đến, hình như trong cháo có mùi thuốc, chắc chắc không phải là mùi vị của mấy thứ thường được nấu như sâm mà là mùi của một loại thuốc khác mà anh ta cũng không biết. "Khốn kiếp!" Anh ta mắng một tiếng, tức giận cầm chén đập về phía Giang Hân: "Mẹ kiếp, cô bỏ thêm thứ gì trong cháo?" Cái chén đập vào lưng Giang Hân làm cô ta phát ra một tiếng rên, trong nháy mắt dưới áo choàng của cô ta đã hiện lên một vết dầu mỡ nhơm nhớp, nóng hổi. Cháo rơi xuống dọc theo áo choàng, rơi xuống đất tí tách, tí tách. Giang Hân không quay đầu lại, cô ta ưỡn lưng thẳng tắp, cứng đờ như pho tượng. Thấy cô ta không phản ứng, Cù Mạnh Chiến càng tức giận hơn, một lần nữa anh ta cầm cái muỗng trên bàn vứt về phía Giang Hân: "Chết tiệt? Quay lại đây!" Lần này, cái muỗng không đập trúng Giang Hân nhưng bay lướt qua tai cô, leng keng một tiếng rơi xuống cạnh chân cô. Bàn tay cô ta đang đặt trên người, không kìm được siết chặt, chặt như muốn khảm móng tay trong thịt. Cô ta cắn môi, chậm rãi xoay người, khóe miệng hơi cong như muốn giả vờ bình tĩnh: "Cậu cả Cù, tôi tốt bụng để cháo cho chó cho anh ăn, anh không biết cảm ơn thì thôi, còn cầm chén của tôi để đập tôi, anh nói thử xem tôi nên nói gì về anh mới được đây?” Lời nói của cô ta độc ác nhưng ánh mắt lại lóe lên. Hết sức giữ vẻ mỉm cười cũng động đến vết sẹo dữ tợn, làm người khác có cảm giác buồn nôn. Nhìn vết sẹo dữ tợn của Giang Hân, nghe giọng Giang Hân nói, Cù Mạnh Chiến bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn hoa cả mắt. Trong lòng anh ta căng thẳng, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía chén canh trước mặt... Chắc chắn chén canh này có vấn đề. Nhưng anh ta không biết rốt cuộc đồ hèn hạ Giang Hân đã tăng thêm thứ gì. Anh ta đột ngột đứng lên nhưng đầu lại có cảm giác tê liệt, anh ta không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, lửa giận ngập trời đã cướp lấy lý trí của anh ta. Anh ta bước từng bước đến bên cạnh Giang Hân, nắm tóc cô ta: "Đồ hèn hạ này, cô muốn hại chết tôi à? Không dễ dàng như vậy đâu!" Anh ta nói xong rồi dùng sức đập đầu Giang Hân lên bàn: "Hôm nay ông mày giết chết đồ hèn hạ cô." Giang Hân không kịp phản ứng, sức lực lại thua Cù Mạnh Chiến quá nhiều, trong lúc giật mình chỉ nghe được một tiếng rên nổ tung bên tai, ngay sau đó trong đầu vang lên từng tiếng nổ. Đúng vậy, mấy ngày nay Giang Hân ở nhà cũng không hề làm gì, mỗi ngày đều nghĩ xem phải làm thế nào giết tên khốn Cù Mạnh Chiến này. Cô muốn giết chết anh ta, muốn đoạt mọi thứ của anh ta, muốn cho anh ta trả giá thật lớn vì mọi chuyện đã làm. Lúc đầu cô ta còn băn khoăn phải làm sao tiếp xúc với Cù Mạnh Chiến, nhưng lại không ngờ cái tên khốn kiếp này sẽ tự đưa tới cửa. Cô ấy gần như mừng rỡ như điên đi chuẩn bị cháo gà cho tên khốn kiếp này, sau đó bỏ thuốc ngủ đã chuẩn bị từ lâu vào cháo gà. Mọi thứ đều không chê vào đâu được như vậy, cô ta lập tức có thể chính tay giết chết kẻ thù. Nhưng hết lần này tới lần khác bị Cù Mạnh Chiến phát hiện. Bây giờ, người vốn phải chết lại đang tay đấm chân đá cô ta, mà cô ta chỉ có thể thét chói tai. Đấm, đá. Mỗi một cú đánh cũng đau thấu tim. "Đi chết đi!" Cù Mạnh Chiến gào thét, mỗi khi nghĩ đến con mụ hèn hạ này hạ độc hại anh ta là lửa giận trong lòng anh tha không có cách nào kìm nén. Một bên mắng nhiếc Giang Hân :"Hèn hạ": “Gái điếm", một bên anh ta không ngừng đá mạnh vào Giang Hân, chân đạp Giang Hân, đập Giang Hân, giống như phải đánh cô ta tan thành mây khói. Cũng không biết đấm đá bao lâu, Giang Hân đã không còn sức hét lên, Cù Mạnh Chiến mới ngừng lại. Anh ta hài lòng nhìn Giang Hân như một con búp bê vỡ vụn trên đất, cười một tiếng đắc ý, sau đó phun vài ngụm nước miếng lên khuôn mặt đầy vết thương của Giang Hân: "Hèn hạ!" Anh ta nói xong lại thở hồng hộc ngồi lại trên ghế. Trận hành hung này làm anh ta tốn không ít sức, mà vừa ăn nửa chén cháo gà có thuốc ngủ cũng dần dần có tác dụng, lúc này anh ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng mắt hoa, không nhịn được muốn nằm nghỉ ngơi một lát. Nhưng anh ta vẫn chưa ngồi vững cũng cảm thấy bên cạnh có bóng người đứng lên, theo bản năng anh ta giơ tay bắt bóng người kia. Nhưng mà thuốc ngủ bắt đầu có tác dụng, trong chốc lát phản ứng của anh ta giảm xuống quá nhiều, tay bắt hụt. Anh ta cố tỉnh táo nhìn lại, chỉ thấy vị trí lúc nãy Giang Hân nằm vật xuống bây giờ đã trống trơn chỉ để lại một vết máu nhỏ. Trong lòng Cù Mạnh Chiến hoảng hốt thầm kêu không ổn, vội vàng quay đầu tìm kiếm bóng dáng Giang Hân nhưng chưa tìm được thì một vật nặng đã đập lên đầu anh ta. Cù Mạnh Chiến đau đớn ngã trên mặt đất. Anh ta tức giận, hoảng sợ thét lên ... Anh ta thấy Giang Hân cầm gậy sắt, từ trên cao nhìn xuống anh ta. Giang Hân đang cười, nụ cười động đến những vết thương do anh ta tạo ra, hết sức dữ tợn đáng sợ. Nhưng lại đẹp mắt khó tin... Nụ cười kia phát ra từ tận đáy lòng, trong chốc lát Cù Mạnh Chiến lại nhớ đến bóng dáng của Giang Hân khi còn tấm bé. Khi đó cô ta xinh đẹp và ngây thơ, đi theo sau lưng anh ta, mềm mại gọi: "Anh Mạnh Chiến, Hân Hân có xinh không?" Xinh lắm ... Anh ta muốn trả lời như vậy nhưng chớp mắt một cái, khuôn mặt đáng yêu kia lại đầy rẫy những vết sẹo vừa dài vừa sâu. Tất cả do một tay anh tạo ra. Đột nhiên Cù Mạnh Chiến cảm thấy sợ hãi chưa bao giờ có. Anh ta muốn thét chói tai, muốn chạy trốn, nhưng thuốc ngủ làm động tác của anh ta trở nên chậm chạp, trên đầu truyền tới cơn đau làm cổ họng anh ta nghẹn lại. Giang Hân bước từng bước tới gần Cù Mạnh Chiến, nhìn người đàn ông mà mình từng thích vô cùng lại giống như một con sâu ngọ nguậy sắp chết, một cảm giác thoải mái dâng lên trong lòng. Thật là quá xấu, xấu như cô ta vậy. Cô cười haha một tiếng, bỗng nhiên vọt tới ngồi bên cạnh Cù Mạnh Chiến... Giống như trước kia anh ta ngồi ở bên cạnh cô ta. "Tôi sẽ không chết đâu." Cô cười gằn, thấp giọng lẩm bẩm: "Kẻ đáng chết là anh!" Nói xong, cô giơ gậy sắt trong tay đập về phía đầu Cù Mạnh Chiến. "Hân Hân, đừng mà!" Cù Mạnh Chiến cầu xin tha thứ nhưng lại không có ngăn được gậy sắt. Một lần lại một lần.