Trần Tiểu Bích là một con nhóc phi thường tinh quái, người khác mãi mãi cũng không đoán được cô sẽ làm ra việc gì tiếp theo.
Để cô ở một mình với Giang Nhung, Trần Việt tuyệt đối không yên lòng. Lỡ cô nói với Giang Nhung vài chuyện không đâu, đến lúc đó người gặp xui xẻo là anh. Anh cầm khăn tay lau miệng, rồi nghiêm túc nói: "Lát nữa em đi với anh." "Không muốn." Trần Tiểu Bích quay đầu, mắt lom lom nhìn Giang Nhung, làm nũng nói, "chị dâu, em muốn ở lại tâm sự với chị." Dáng dấp Trần Tiểu Bích vô cùng đáng yêu, miệng cười ngọt ngào, Giang Nhung thấy yêu thích vô cùng. Giang Nhung cũng nhìn về phía Trần Việt, ôn nhu cười nói: "Em ở nhà một mình cũng thấy nhàm chán, để Polaris ở lại với em, có được hay không?" Giang Nhung đã mở miệng, nếu Trần Việt còn xách Trần Tiểu Bích đi, vậy liền không hay, anh đành phải gật đầu đáp ứng: "Vết thương trên chân em còn chưa lành hẳn, ở nhà nghỉ ngơi, không được chạy loạn." Giang Nhung lặng lẽ ở dưới bàn nắm chặt tay của anh, mím môi nhìn anh, gật gật đầu: "Ừm, anh yên tâm, em cũng không phải trẻ con." Trần Tiểu Bích nhìn xem anh trai mình, trước kia anh cô xưa nay sẽ không nhìn những người phụ nữ nào khác, bây giờ cưới vợ, không ngờ lại có mặt ôn nhu như thế này. Cô nhìn lại Giang Nhung, Giang Nhung khác rất nhiều với những người phụ nữ luôn muốn bổ nhào vào anh trai cô. Những người phụ nữ đó, nghĩ rất nhiều cách để vui lòng anh trai cô, đương nhiên cô cũng bỏ công sức khá nhiều, nhưng cuối cùng không ai có thể dựa vào gần anh ấy. Ngược lại là chị dâu mới Giang Nhung của cô, cho người khác cảm nhận được một cảm giác rất yên tĩnh, không nhao nhao không nháo nhào, nói chuyện cũng ôn nhu ấm áp, nhưng dường như chỉ cần cô ngồi đó là đã có thể hấp dẫn lực chú ý của anh trai rồi. Cô nghĩ, anh trai của cô, hẳn là đã tìm được người anh sẽ đi cùng cả đời rồi. Cho tới nay, Trần Tiểu Bích đều dựa vào trực giác của bản thân để kết bạn, giác quan thứ sáu của cô trước nay đều vô cùng chuẩn xác. Hôm nay giác quan thứ sáu nói cho cô, Giang Nhung là một cô gái không tệ, cho nên cô quyết định phải cùng chị dâu mới gắn bó trao dồi cảm tình mới được. Nếu như sau nay có chuyện gì xảy ra trong nhà, cô cũng có thể bỏ ra một tí sức lực. Mặc dù sức cô ít, nhưng là có còn đỡ hơn không. Trần Việt đứng dậy, Giang Nhung trở về phòng cùng anh. Trong phòng, Giang Nhung cầm cà vạt chăm chú thắt lên giúp Trần Việt, Trần Việt ôm lấy đầu cô, rồi hôn gương mặt phấn nộn của cô một chút: "Nếu gặp chuyện, gọi điện thoại cho anh." Giang Nhung đỏ mặt mà cười, nói: "Có thể có chuyện gì? Chẳng lẽ anh sợ Polaris ở nhà ăn luôn em sao, hay là lo lắng em ăn thịt Polaris hay sao?" "Ừm." Trần Việt gật đầu. Anh đúng là đang lo về điều này. Giang Nhung cho là anh không yên lòng Polaris ở lại đây, cô đưa tay ôm lấy anh, trong ngực anh cọ đầu hai cái: "Ngài Trần, Ngài yên tâm đi. Polaris là em gái anh, coi như cô ấy đánh em, em cũng để cô ấy đánh. Chờ anh trở lại để giúp em phạt cô ấy, được chưa?” "Giang Nhung, em thấy anh là người như vậy sao?" Giọng Trần Việt hơi trầm, bất mãn nhìn cô một cái, sau đó quay người đi. Anh đột nhiên tức giận khiến Giang Nhung hơi không hiểu. Trước khi ra cửa, Trần Việt đã cảnh cáo Trần Tiểu Bích một chút, bảo cô đừng nói lung tung. Lúc Trần Việt ở đây, Trần Tiểu Bích cũng không sợ anh bao nhiêu. Anh vừa đi, đối với Trần Tiểu Bích mà nói như là trong núi không có hổ, con khỉ xưng vương. Cô thấy Miên Miên đang nằm xổm trên mặt đất, ngoắc ngoắc đầu ngón tay: "ngoan ngoãn, tới đây chị ôm em một cái." Miên Miên đề phòng nhìn cái người xa lạ xông vào nhà này, không khách khí kêu vài tiếng gâu gâu gâu. "Miên Miên, đây là cô út, không phải người xấu, con có thể chơi cùng với cô." Giang Nhung ôm Miên Miên giao cho Trần Tiểu Bích. "Cô út? Em thích xưng hô này." Trần Tiểu Bích ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nhung, đôi mắt nhìn chằm chằm bụng Giang Nhung: "Chị dâu, không phải chị đang mang thai đấy chứ? em nghe nói cặp vợ chồng nào mà muốn đứa trẻ thì sẽ nuôi thú nuôi trước. Nuôi thú cưng rồi học ít kinh nghiệm, sau đó dùng kinh nghiệm này để nuôi trẻ bé.” "Không có." Giang Nhung tranh thủ thời gian khoát khoát tay, hơi lúng túng nói. Cô chỉ mới qua đêm với Trần Việt một đêm, sao có thể dễ dàng mang thai được chứ. Trần Tiểu Bích hoàn toàn không chú ý tới sự xấu hổ của Giang Nhung, còn nói: "chị dâu, nhà họ Trần chúng ta ít người. bởi vì thân thể mẹ không tốt, không sinh nhiều, chị và anh còn trẻ như vậy, về sau liền sinh mấy thêm vài đứa chơi với em đi." "Polaris, bộ phim của em quay chụp đến đâu rồi?" Giang Nhung không muốn nói tiếp về đề tài sinh em bé nữa, bởi cô giờ chưa cân nhấc qua về việc có đứa bé cả. "Chụp xong rồi, kế đến em sẽ ở không được vài ngày.” Trần Tiểu Bích ôm Miên Miên, chen đến ngồi bên Giang Nhung, "Chị dâu rất rành về Giang Bắc đúng không, nếu có thì làm hướng dẫn viên du lịch cho em đi, chi phí du lịch để anh trai đưa, dù sao anh ấy cũng có nhiều tiền.” "Ở Giang Bắc ngây người mấy năm, cũng tính là rành rõi." Giang Nhung thật lòng đáp. "Em không rành Giang Bắc lắm, mốn đi nơi nào chơi đều không có người đi cùng, chờ vết thương của chị khỏi hắn thì dẫn người ta đi chơi đi, có được hay không?" Nói xong, Trần Tiểu Bích chớp chớp đôi mặt phượng xinh đẹp của cô, khiến người khác khó mà từ chối thỉnh cầu của cô. "Không có vấn đề." Giang Nhung gật đầu, còn nói, "Polaris —— " "Chị dâu, sau này gọi em là Tiểu Bích đi. Thật ra trong nhà mọi người thích gọi em là tiểu bích, tên của em là Trần Tiểu Bích.” "Tiểu Bích?" Giang Nhung yên lặng đọc cái tên này, cô hình như đã ngeh qua cái tên này ở đâu đó. Cẩn thận nghĩ lại, Giang Nhung nhớ lại. Là lần trước ở tiệc tối của Thịnh Thiên, một người Chú Lưu quen biết Trần Việt nói, ông ta nói ông cụ Trần bảo Trần Việt cưới Tiểu Bích... Tiểu Bích đó chính là tiểu bích này? Trần Tiểu Bích? Hẳn chỉ là cùng tên, không cùng họ. Polaris gọi là Trần Tiểu Bích, là em gái Trần Việt, Nhà họ Trần sao lại để Trần Việt cưới Tiểu Bích? "Chị dâu, chị đang nghĩ gì vậy?" Trần Tiểu Bích thấy Giang Nhung xem qua xem lại. "Chẳng qua là cảm thấy tên em rất thân thiết, Tiểu bích Tiểu bích, thân thiết như em gái mình vậy." Giang Nhung lắc đầu, cười nói. Cô cũng không biết mình bị sao vậy, sao lại nhạy cảm đối với một cái tên như vậy,lại đi nghi ngờ cô em Trần Việt. "Tên Tiểu bích là ông nội đặt cho em. Năm đó mẹ nhặt em về, nói em là bảo bối bích ngọc của nhà họ Trần, nên ông nọi đặt tên em là—— Trần Tiểu Bích." Trần Tiểu Bích nói nhao nhao, hoàn toàn không cảm thấy mình không phải là đứa trẻ ruột thịt nhà họ Trần thân sinh thì có cái gì, bởi vì người Nhà họ Trần thương cô so với thương anh trai đầu gỗ nhiều hơn. "Tiểu bích, ý của em là..." Giang Nhung hỏi trực tiếp thì không tốt cho lắm, dù sao người người đều không nguyện ý nói ra mình là đứa trẻ được nhặt về. "Đúng vậy." Trần Tiểu Bích gật đầu, vô cùng tự hào kiêu ngạo nói, "em không phải là đứa nhỏ ruột thịt Nhà họ Trần đâu, nhưng là ông nội, ba mẹ, còn có anh trai đều rất yêu thương em, em cũng yêu thương bọn họ.”