Trần Việt nhìn chiếc nhẫn Giang Nhung đeo lên cho anh, kiểu dáng xưa cũ, độ bóng không tốt, trông có lịch sử khá lâu đời.
Anh hỏi: “Ở đâu ra?” Giang Nhung không trả lời, tiến gần đến thơm anh một cái xong nhanh chóng tránh ra, chớp đôi mắt long lanh nước, cười nhìn anh. “Không muốn nói?” Anh hỏi. “Ừm.” Giang Nhung gật đầu, “Việc này không thể nói ra.” Mẹ từng nói với cô, chỉ cần cô đem nhẫn tặng đi, thì nhất định sẽ được cùng người đàn ông ấy hạnh phúc vui vẻ một đời. Đây là lời chúc phúc của mẹ đối với cô, vậy nên không thể nói ra, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa. Đã cô không muốn nói, Trần Việt cũng không cố truy hỏi, chỉ là bản năng nhìn xuống hai tay cô. Thấy tay cô trống không, anh mới chậm chạp nhận ra, hai người đăng ký kết hôn đã lâu, anh ngay cả nhẫn kết hôn cũng không chuẩn bị. Giang Nhung chỉ phía trước bên trái nói: “Bên kia còn có một chỗ trống rất lớn, tuyết đọng rất dày. Chúng ta có thể cùng nhau đắp người tuyết, anh bằng lòng lại cùng em đi dạo không?” Trần Việt gật đầu. Chỉ cần cô vui, anh bằng lòng cùng cô đi bất kỳ nơi nào. Giang Nhung lại chạy đến bên cạnh anh, tóm lấy cánh tay anh. Trần Việt đột nhiên nắm lấy gáy cô, cúi đầu hôn cô, rất lâu cũng không chịu rời ra. Giang Nhung đấm lên lưng anh. Người đàn ông này có lúc thật sự là nhỏ nhen. Nãy cô thơm trộm anh có chút, anh lại dùng cách này để đáp trả. Nụ hôn kéo dài kết thúc, Trần Việt buông Giang Nhung bị anh hôn đến mặt đỏ tim đập, giơ tay ra vuốt ve đôi môi đỏ bị anh hôn sưng. “Sau này, anh sẽ hết sức phối hợp với em.” Giọng nói anh trầm thấp. Cái gì? Giang Nhung ngẩn ngơ mới phản ứng lại. Hóa ra người đàn ông này cho rằng anh không hôn cô thì cô sẽ bất mãn, thế nên anh mới hôn cô. “Ngu ngốc!” Giang Nhung ngẩng đầu hung hăng dẫm lên chân anh, tức đến no rồi. Trần Việt nhìn bóng lưng cô, đôi môi mỏng khêu gợi hơi giương lên, vẻ mặt trước nay luôn lạnh lùng cũng tràn đầy ý cười. Thỉnh thoảng chọc cô, cảm giác này rất không tệ. …… Sau khi cùng Giang Nhung tách ra, Giang Hân lại đi trung tâm thương mại mua một vài đồ dưỡng da, đối với việc chăm sóc da, cô ta trước nay đều rất hào phóng. Gương mặt này là tư bản của cô, cô bắt buộc phải chăm sóc tốt, đầu tư bảo dưỡng, mới có khiến nhan sắc bản thân trẻ lâu. Nội bộ nhà họ Giang ra sao người ngoài không biết, trong mắt họ, nhà họ Giang vẫn là phong quang rực rỡ. Giang Hân lái xe BMW, cũng không tính là siêu xe gì, nhưng cũng không hề rẻ, coi trọng mặt mũi như nhà họ Giang bắt buộc phải có một vài thứ dùng để giữ thể diện, nếu không thế thì làm sao có thể hòa nhập vào trong giới danh lưu. “Cô chủ, cô về rồi.” người giúp việc mới thuê nhanh chóng giúp Giang Hân xách túi, lại nói: “Cơm tối đã chuẩn bị xong, ông chủ đã đợi cô rất lâu rồi.” “Tôi biết rồi.” Trước mặt người giúp việc, Giang Hân vẫn luôn tỏ vẻ là người thân thiện dễ gần. Đến cửa, cô đổi dép, đi vào phòng khách, thấy Giang Chính Thiên ngồi đó, cô ta đi qua nhẹ nhàng gọi: “Cha.” Giang Chính Thiên đứng lên, giơ tay tát Giang Hân, tốc độ nhanh đến Giang Hân căn bản chưa phản ứng lại được. Chát—— Theo tiếng tát vang lên, trên mặt Giang Hân xuất hiện dấu bàn tay rõ rệt. Cô ta ôm lấy mặt bị đánh đau, mắt ngấn lệ nhìn người đàn ông đánh cô trước mặt, miệng nhẹ run rẩy: “Cha, tại sao cha đánh con?” “Ngay cả một thằng đàn ông cũng bắt không xong, cô còn có cái ích gì?” Giang Chinh Thiên nói, giơ tay lên lại tàn nhẫn cho Giang Hân một cái tát nữa. “Cha, con là con gái cha . . .” “Con gái?” Giang Chính Thiên lại giơ tay tát Giang Hân thêm cái nữa, vừa đánh vừa chửi, “Tôi tốn tiền nuôi cô hai mươi mấy năm, cho cô đi nước ngoài du học, mà cô ngay cả người đàn ông đã từng là của mình cũng không vãn hồi được, cô nghĩ Giang Chính Thiên tôi thừa tiền quá hay thế nào?” “Cha——” Giang Hân vốn là gầy yếu mỏng manh, yếu không ra được gió, từ lúc bị Giang Chính Thiên tát liền hai cái, cô chỉ thấy mắt tối sầm, cái gì cũng không biết. Giang Hân tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn thấy Cù Mạnh Chiến đang ngồi bên cạnh giường cô ta. “Chiến——” Trước nay cô ta chưa từng nghĩ qua khi tỉnh lại cái nhìn đầu tiên sẽ thấy Cù Mạnh Chiến, trong lòng có một sự kích động không nói nên lời. Cô ta vội vàng ngồi dậy, giơ tay bắt lấy Cù Mạnh Chiến, nắm chặt, cứ như tóm lấy được một cọng rơm cứu mạng. “Cô cũng quá yếu đuối, chẳng qua chỉ chịu vài cái tát, thế mà cũng có thể ngất đến vài tiếng.” Cù Mạnh Chiến nhìn cô, không nóng không lạnh ném ra vài câu, rõ ràng không là tốt đẹp như trong kỳ vọng của Giang Hân. Giang Hân cắn môi, cẩn thận dè dặt nói: “Anh tìm em có việc?” Cù Mạnh Chiến cười lạnh một tiếng: “Trần Việt ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, cô cảm thấy tôi tìm cô còn có việc gì?” “Em . . .” Giang Hân còn muốn nói gì đó, nhưng trong lòng lại đắng chát nói không nên lời. Cô ta vẫn luôn biết rằng, trong lòng cha, trong lòng Cù Mạnh Chiến, cô ta có thể bị coi là công cụ ném ra đi dụ dỗ Trần Việt. Một khi cô ta thành công, vậy chính là người có công lớn, bọn họ ai cũng không dám cho cô xem sắc mặt, có lẽ còn sẽ cung phụng cô. Mà hôm nay cô ta dụ dỗ Trần Việt thất bại, giống như Cù Mạnh Chiến nói, Trần Việt ngay cả nhìn cô ta cũng không thèm nhìn, thất bại triệt để như thế, thất bại đến chẳng còn danh dự. “Giang Hân . . .” Cù Mạnh Chiến nắm lấy cằm cô ta, dùng sức bóp chặt, ánh mắt hung ác, “Dựa vào dáng người quyến rũ này của cô, dựa vào cơ thể có khiến đàn ông phát cuồng này của cô, thế mà tại sao cái tên họ Trần kia vẫn không thèm nhìn cô một cái? “Chiến, anh nắm đau em.” Giang Hân khóc nói, nhưng lại chẳng đổi lấy được chút ánh mắt thương xót của Cù Mạnh Chiến. “Làm đau cô? Con mẹ cô vẫn còn tư cách kêu đau?” Cù Mạnh Chiến một tay nắm lấy tóc cô, túm đứng lên, “Đi dọn dẹp bản thân sạch sẽ, tôi mặc kệ cô dùng cách gì, nhất định phải khiến Leo Trần hủy bỏ và vĩnh viễn không lại hợp tác với Cù thị.” “Chiến, anh bỏ tay ra trước đã.” Giang Hân vừa gầy vừa yếu, Cù Mạnh Chiến giống như tóm gà con tóm Giang Hân nhấc lên. “Cô là đồ đàn bà đáng chết vô tác dụng, cô làm việc không thành lại còn có mặt mùi quay về.” Cù Mạnh Chiến đã hoàn toàn mất lí trí, một tay nắm tóc của Giang Hân, một tay cay độc tất cô ta. “Cù Mạnh Chiến, anh điên rồi? Anh là dựa vào cái gì mà đánh người?” Lúc trước Cù Mạnh Chiến không yêu cô, sẽ không coi trọng cô, cùng lắm cũng không đối với cô ta thế nào, Cù Mạnh Chiến hôm nay chắc là điên rồi. “Dám mắng bản thiếu gia điên, bản thiếu gia điên cho cô xem.” Cù Mạnh Chiến nhấc chân lên đá mạnh vào bụng Giang Hân. Cù Mạnh Chiến đá một cái, Giang Hân lại choáng váng, tốt hơn được chút, khóe mắt cô ta nhìn thấy Giang Chính Thiên đang đứng ở cửa phòng. “Cha——” Cô ta theo bản năng hướng Giang Chính Thiên cầu cứu, nhưng mà Giang Chính Thiên đứng đó không nhúc nhích, tựa như đang xem một trò cười. Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!