Sau khi tuyết lớn qua đi, trời có vẻ lạnh hơn.
Giang Nhung làm ổ trong phòng bật lò sưởi, tâm trạng không chỉ không bị thời tiết làm ảnh hưởng, ngược lại còn rất tốt. Có chút việc, đã quyết thì cứ thể thẳng tay mà làm tiếp, đừng lại do dự cái gì, cũng đừng phiền lo gì. Mà Trần Việt, người đứng dưới ánh nắng mắt trời có thể cho cô hơi ấm—— Nghĩ đến anh, Giang Nhung vớ lấy điện thoại muốn gọi cho anh một cuộc, trùng hợp là lúc cô cầm điện thoại lại, có một cuộc gọi gọi đến. Dãy số điện thoại vừa quen thuộc vừa đáng ghét, cô nhìn chằm chằm một lúc, lựa chọn tắt máy, Giang Nhung không muốn lại có tý giao lưu gì với người nhà họ Giang. Cô không muốn có dính líu gì với nhà họ Giang, nhưng Giang Hân lại không nghĩ vậy. Giang Nhung không nghe điện thoại, cô ta lại gửi một tin nhắn: ‘Chị đang ở tiệm cà phê tầng ba khách sạn em ở, mang theo cả một số đồ của mẹ để lại cho em, ra ngoài gặp nhau đi.’ Giang Hân biết nhược điểm của Giang Nhung ở đâu, gửi tin nhắn này đi xong, cô ta yên lặng ngồi trong tiệm cà phê chờ, bởi cô biết Giang Nhiên chắc chắn sẽ đến. Quả nhiên, khoảng tầm 10 phút, Giang Nhung đến. Giang Nhung sợ lạnh, là kiểu người cực sự lạnh. Vừa đến mùa đông, cô hoàn toàn bất chấp làm đẹp, mặc áo lông dày dặn, quấn chặt như một cái bánh trưng, nhưng không thể nào che giấu được khí chất của cô. Rất nhiều lúc, Giang Hân cực kỳ ghen tị với Giang Nhung. Cô ta ghen tị việc Giang Nhung dám chống đối lời cha, ghen tị Giang Nhung được mẹ yêu thương hơn, ghen tị kết quả học tập của Giang Nhung luôn tốt hơn cô ta, ghen tị Giang Nhung dù đi đến đâu đều được người khác yêu quý . . . Có người nói, ghen tị chính là lấy sự ưu tú của người khác để trừng phạt bản thân. Đạo lý này, Giang Hân hiểu rất rõ, nhưng lại không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này. Cô ta rất muốn hủy diệt hết thảy của Giang Nhung, dẫm nát Giang Nhung tự tin kia dưới chân, khiến Giang Nhung phải ngước nhìn cô ta, phải ghen tị cô ta. Thế mà, đã nhiều năm trôi qua, Giang Nhung ngày càng trở nên ưu tú, lại còn gả cho người có quyền có thế và yêu cô ấy như vậy. Mà Giang Hân cô thì sao? Cô ta vẫn còn đuổi theo giấc mộng từ bé , hy vọng khi Cù Mạnh Chiến quay đầu lại có thể thấy cô ta vẫn luôn ầm thầm phiá sau cho đi, mong trở thành cô dâu của anh. Cù Mạnh Chiến—— Nghĩ đến người đàn ông ấy, Giang Hân trong lòng nảy ra các loại cảm xúc phức tạp. Cô ta có yêu anh ta không? Giang Hân từng như vậy tự hỏi, nhưng cô ta cũng không thể cho bản thân được một đáp án. Có thể là từ khi bé, cha luôn luôn nói rằng, sau này cô ta lớn lên sẽ gả cho Cù Mạnh Chiến. Vì ôm suy nghĩ như vậy, nên cô ta luôn cho rằng Cù Mạnh Chiến là của cô ta, cho đến khi hay tin Cù Mạnh Chiến đính hôn với Giang Nhung, phản ứng đầu tiên của cô ta là Giang Nhung giành người đàn ông của cô ta. Lúc bé, Giang Nhung cướp hết sự chú ý của những người bạn quanh cô ta. Sau lớn lên rồi, Giang Nhung lại cướp đi sự chú ý của những người đàn ông quanh cô ta. Đối với cô em gái ở mặt nào cũng xuất sắc như vậy, phải làm sao thì cô ta mới không ghen tị? Giờ cô ta còn đang trong vòng xoáy của đầm bùn lầy, cô ta càng không muốn trơ mắt thấy Giang Nhung có được hạnh phúc, mà bản thân không làm gì. “Nhung Nhung, em đến rồi.” Khi đối mặt với Giang Nhung, Giang Hân kéo miệng cười, cho dù bản thân đã sớm thua rồi, nhưng thần thái không thể so đi xuống. “Cô muốn đưa đồ cho tôi?” Giang Nhung đứng nói, không muốn ngồi cùng bàn với Giang Hân. “Ngồi xuống đi.” Giang Hân chỉ ghế đối diện, “Chị có vài lời mà em rất có hứng thú nghe, muốn nói cho em.” “Tôi đối với chuyện cô nói chẳng có tý hứng thú, tôi chỉ muốn lấy lại đồ của mẹ cho tôi.” Giang Nhung hiểu rõ, lời từ miệng của Giang Hân chả có gì là tốt đẹp, nên chẳng muốn tìm việc vào thân. “Việc chị muốn nói có liên quan đến Minh Trí, chẳng lẽ em không muốn nghe?” nhìn Giang Nhung, Giang Hân cười dịu dàng. “Việc liên quan đến anh ấy, anh ấy sẽ nói với tôi, không đến lượt người ngoài như cô đến khua chân múa tay.” Nhìn Giang Hân, Giang Nhung thong thả ném ra một câu. “Chẳng lẽ anh ấy sẽ nói với em rằng anh ấy từng lên giường với chị?” Giang Hân cười nhạt, khiêu khích nhìn Giang Hân. “Há . . . hóa ra hai người từng lên giường với nhau à?” Giang Nhung cười gật đầu, tỏ vẻ đã biết. “Em không tin à?” Giang Hân cho rằng mình ném ra một quả bom này có thể đả kích đến Giang Nhung, nhưng không ngờ Giang Nhung lại như vậy mây gió điềm nhiên. “Giang Hân, đừng có lôi mấy thứ có hay không ở đây với tôi, kể cả các người từng lên giường với nhau, thì sao nào?” Giang Nhung nhìn Giang Hân, cười lạnh, “Đấy đều là chuyện quá khứ rồi, còn hiện giờ vợ của anh là tôi.” “Cô là vợ anh ấy thì thế nào? Các cô kết hôn đã lâu rồi, nhưng anh ấy chẳng đụng qua cô, chẳng lẽ cô không có nghĩ gì sao?” Một kim không thành, Giang Hân đâm thêm một kim. Tối qua khi Cù Mạnh Chiến làm tình với cô, có kể qua với cô, Giang Nhung đến giờ vẫn chưa quan hệ với chồng. Trần Việt không giống như là người đàn ông có vấn đề, Giang Nhung cũng không như là có vấn đề, hai người sống chung với nhau lâu như thế, ngay cả việc vợ chồng cũng chưa làm, sự tình bên trong thật khó khiến người ta không nghĩ lung tung. Giang Nhung chẳng thèm nói nữa, chuyện giữa cô và Trần Việt chẳng cần thiết phải nói cho người chẳng liên quan. Giang Nhung không nói gì, Giang Hân lại cho rẳng mình nói trúng chỗ đau của cô, lại càng được đà nói: “Cô cũng không biết được Minh Trí ở trên giường dũng mãnh thế nào. Lần đầu của chúng tôi, anh ấy làm tôi ba ngày không xuống giường nổi.” “Giang Hân, tốt xấu gì cô cùng là con gái, giữ chút thể diện đi.” Giang Nhung mỉm cười cho Giang Hân một lời khuyên, xong xoay người rời đi. “Giang Nhung, chẳng lẽ cô không biết Trần Việt lấy cô, chỉ vì cảm thấy cô có chút giống tôi. Cô đối với anh ấy mà nói, chẳng qua chỉ người thay thế tôi thôi.” Sau lưng truyền đến tiếng nói của Giang Hân, Giang Nhung bước nửa bước xong dừng lại, quay đầu nhìn cô ta —— Giang Hân cũng rất xinh đẹp, yếu đuối mềm mại khiến người thương xót, nhưng trong mắt cô ta lại không hề có chút danh dự mà một người nên có. Vẻ mặt cô ta thiết tha như vậy, rung động lòng người như vậy, nhưng lời nói ra lại nhạt nhẽo, đê hèn như thế. Giang Nhung không nhịn nổi mà cười. Đây chị gái của cô, người con gái từng tự tin xinh đẹp gây sự tổn thương nặng nề cho cô. Giờ không làm gì được, chỉ có thể dùng mấy lời nhạt nhẽo ấu trĩ công kích cô, thật không biết là đáng hận hay đáng thương. Thật ra trước khi đến đây, Giang Nhung cũng từng nghĩ đến việc Giang Hân sẽ lấy di vật của mẹ đến làm cái cớ, chẳng qua còn cho rằng Giang Hân dù sao cũng là con gái của mẹ, cũng không làm đến quá đáng quá đâu. Sự thật chứng minh, cô vẫn là quá ngốc quá ngây thơ, thế mà lại tin tưởng Giang Hân vẫn còn chút nhân tính. Ra khỏi tiệm cà phê, Giang Nhung lấy điện thoại ra gọi cho Trần Việt. Nhận gọi vào số điện thoại của anh, một tiếng “đô”, giọng nói Trần Việt trầm thấp từ tình trong điện thoại truyền đến: “Giang Nhung?”