Nghe thấy Lương Thu Ngân nói vậy... trong lòng Giang Nhung hơi hồi hộp, cô tập trung nhớ lại tình huống gặp mặt ngày hôm đó. Hôm ấy là Trần Việt đi tới tìm cô trước, chứ không phải là do cô nhận nhầm.
"Nhưng nhưng..." Lương Thu Ngân vội vàng cầm lấy tay Giang Nhung: "Cậu nhanh nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Cô thật sự lo lắng đồ ngốc Giang Nhung này mơ hồ mà bị lừa gạt. Giang Nhung tỉ mỉ kể lại chuyện hôm gặp mặt rồi chuyện đăng ký kết hôn, kể cả chuyện Trần Việt là tổng giám đốc mới của công ty cô cho Lương Thu Ngân nghe. Nghe xong, tròng mắt Lương Thu Ngân cũng sắp rơi ra ngoài: "Giang Nhung, cậu bảo tôi nên nói gì bây giờ?" Lương Thu Ngân nhặt lại IPAD vừa vứt sang bên cạnh về, nhanh chóng mở mạng tìm kiếm tổng giám đốc của Sáng Tạo Công Nghệ Mới - Trần Việt, vừa tìm vừa nói: "Tôi nghĩ Trần Việt kia nhất định là một chú già hói đầu, bụng bự không thể nào xứng với bà, một mỹ...." Lời còn chưa nói xong, Lương Thu Ngân đã bị hình ảnh vừa tìm thấy dọa sợ ngây người. Mặc dù trên mạng chỉ tìm thấy được hai tấm hình của Trần Việt, trong buổi họp báo ngày nhậm chức, nhưng cũng đủ cho cô thấy rõ vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành của anh. Lương Thu Ngân kích động nói: "Con nhỏ kia, cậu nhanh tát tôi một cái coi, để tôi biết mình không nằm mơ." Giang Nhung nghe lời vỗ mạnh lên lưng Lương Thu Ngân một cái: "Đúng là người mà cậu thấy đấy." Lương Thu Ngân khua tay khua chân: "Đàn ông đẹp trai như vậy, quan trọng nhất còn là đàn ông có năng lực như vậy lại thành chồng cậu. Cậu xui xẻo nhiều năm như vậy, bây giờ hết cái vận cứt chó đó rồi sao?" Giang Nhung không có tâm trạng nói đùa với Lương Thu Ngân, cô hỏi: "Cậu nói Trần Việt không phải người cậu giới thiệu cho tớ sao?" Lương Thu Ngân trả lời: "Đúng ra thì tôi coi như là gián tiếp giới thiệu. Một khách hàng ở chỗ tôi làm việc bảo là bên cạnh có một người đàn ông điều kiện khá tốt, tôi vừa nghe thấy thế là nghĩ tới bà. Vì vậy..." Giang Nhung vớ lấy chiếc gối dựa của sôpha đập về phía Lương Thu Ngân: "Mụ điên này, rốt cuộc là cậu lo tôi không ai thèm lấy tới cỡ nào vậy." "Không phải là lo cậu không ai thèm lấy, mà lo cậu không muốn gả đi." Lương Thu Ngân đột nhiên ôm lấy Giang Nhung, có vui vẻ, cũng có buồn bã: "Nhiên Nhiên, cậu nhất định phải sống hạnh phúc hơn bất kỳ người nào, cho mấy kẻ kia một bài học nhớ đời." Giang Nhung vỗ vỗ lưng Lương Thu Ngân, nhẹ nhàng nói: "Thu Ngân, chuyện đã qua mình sẽ không để bản thân tiếp tục đeo gông xiềng, tự trói buộc mình nữa. Tớ sẽ sống hạnh phúc vui vẻ, không phải để trả thù những người khác, mà là vì chính bản thân mình." Giang Nhung có thể nghĩ như vậy, người vui nhất đương nhiên là Lương Thu Ngân rồi. Cô ấy nhanh chóng đi tới phía tủ lạnh, lấy ra hai chai bia: "Con nhỏ kia, chúc mừng cậu tân hôn hạnh phúc! Sau này nhất định phải thật hạnh phúc. Nếu gã tên Trần Việt kia dám bắt nạt cậu thì có tôi đây, cậu không phải sợ." Nói tới Trần Việt, Giang Nhung thật sự rất hài lòng, trong con ngươi trong suốt ánh lên chút ý cười: "Tuy giữa hai người bọn mình không có tình yêu, thế nhưng mình tin tưởng nhân phẩm của anh ấy. Mình nghĩ bọn mình có thể lâu dài." Một đêm này, Giang Nhung trò chuyện với Lương Thu Ngân rất lâu, cho tới khi sắc trời đã sáng vẫn chưa nói hết. Nhưng qua một đêm nói chuyện dài này, Lương Thu Ngân có thể hoàn toàn an tâm rồi. Giang Nhung đã đồng ý mở rộng lòng tiếp nhận người khác, thật sự quá tốt. ... Suốt đêm không ngủ, nhưng Giang Nhung vẫn dậy sớm chuẩn bị tới công ty. Cô cảm thấy công việc quan trọng hơn tất cả mọi thứ, dù bản thân có mệt mỏi tới đâu cũng không cho phép mình bỏ việc. Buổi trưa, lúc ăn cơm cùng Giang Nhung Trần Việt nhận thấy tinh thần cô không tốt như mọi khi, đợi ăn uống xong anh mới quan tâm hỏi: "Giang Nhung, chỗ này có phòng nghỉ, em vào đó nghỉ một tạm tiếng đi." Giang Nhung hé miệng muốn nói không cần phiền, nhưng đối mặt với ánh mắt quan tâm của Trần Việt cô đành nuốt câu từ chối xuống. Mặc dù không có tình yêu, thế nhưng người chồng Trần Việt của cô cực kỳ đạt chuẩn. Anh thật sự quan tâm cô. Hơn nữa, không có tinh thần tốt thì hiệu suất làm việc đương nhiên cũng sẽ giảm xuống, Giang Nhung hiểu rõ điều này. Phòng nghỉ nằm ngay bên cạnh phòng 1808 được trang trí sạch sẽ đơn giản, mang tới cảm giác thư thái cho người ở. Trần Việt kéo rèm cửa sổ lại khiến gian phòng lập tức tối đi rất nhiều, Giang Nhung cũng cảm thấy mệt mỏi hơn. Trần Việt quay lại ngồi bên mép giường kéo chăn đắp kín cho Giang Nhung: "Ngủ đi, đến giờ tôi sẽ gọi em dậy." Giang Nhung cố gắng mở to con mắt đang sắp khép lại: "Anh không nghỉ ngơi sao?" Trần Việt đáp: "Tối hôm qua tôi ngủ rất ngon, nên hôm nay không buồn ngủ." "Ừ." Giang Nhung ngoan ngoãn gật đầu, nằm trong chăn chốc lát đã ngủ. Trần Việt ngồi bên cạnh giường không hề rời đi, hai mắt sâu thẳm chăm chú đánh giá Giang Nhung. Trong mắt Trần Việt, Giang Nhung không phải loại con gái khiến người ta liếc mắt đã bị ấn tượng, mà thuộc loại càng nhìn càng đẹp mắt. Đôi mày cô thanh tú như tranh vẽ, lông mi thật dài, hai mắt trong suốt lấp lánh, da trắng như ngọc, dáng người rất tốt, bình thường nhìn thì tưởng là hiền hòa, thế nhưng lại lộ ra một sự mạnh mẽ dẻo dai từ trong xương cốt. Chính loại tính tình nhìn như hiền hòa, nhưng thực chất lại vô cùng mạnh mẽ này đã hấp dẫn ánh mắt anh, làm cho anh cảm thấy nếu sống chung cùng cô sẽ không tệ. Giang Nhung rất yên tâm mà ngủ, cô tin tưởng Trần Việt nhất định sẽ canh đúng giờ gọi cô dậy, nào biết lúc cô dậy thì trời đã tối. Ngày mai chính là ngày hạng mục gọi thầu của công ty Tinh Huy mở thầu, thế nhưng bản thân cô lại làm ra loại chuyện ngớ ngẩn thế này trước một ngày, Giang Nhung cảm giác rất khó chịu. Cô cắn môi, hơi tức giận nhìn Trần Việt. Gương mặt Trần Việt vẫn thản nhiên: "Tôi bảo trợ lý xin nghỉ giúp em. Chuyện của Tinh Huy nhóm em chuẩn bị cũng không tệ, không cần lo lắng." Giang Nhung một bụng tức giận, Boss lớn của công ty đã lên tiếng thì cô làm gì còn lý do để tức giận đây. Nhưng cô vẫn không thể thỏa hiệp một cách đơn giản mà cố nói thêm: "Lần sau anh không được làm như vậy nữa." Trong cuộc sống, Giang Nhung là người rất dễ nói chuyện, thế nhưng liên quan đến công việc thì cô yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với bản thân. Trần Việt gật đầu: "Vậy đi ăn cơm tối trước đã." Giang Nhung xoay người đi ra ngoài, trong miệng vẫn lầm bà lầm bầm: "Có phải đàn ông đều thích lừa người hay không?" Nghe thấy lời của Giang Nhung... Trần Việt sầm mặt muốn giản thích, nhưng anh vẫn không nói ra khỏi miệng. Tuy là vì anh thấy Giang Nhung quá mệt mỏi nên muốn cho cô nghỉ ngơi nhiều hơn chút, thế nhưng đúng là anh không giữ lời hứa. ... Công ty Tinh Huy mở thầu khoảng nửa tháng, thì Sáng Tạo Công Nghệ Mới dùng ưu thế tuyệt đối lấy được hạng mục đấu thầu của Tinh Huy. Để thưởng cho mọi người, tổng giám đốc nói trợ lý Hứa công bố một sự kiện, cuối tuần này cũng chính là ngày mai, công ty tổ chức đi sơn trang Bích Hải hai ngày. Nghe được tin tức này, toàn bộ nhân viên trong công ty đều xôn xao. Sơn trang Bích Hải là khu du lịch nghỉ dưỡng cao cấp, do tập đoàn Thịnh Thiên đứng đầu Châu Á khai thác, bao gồm khách sạn, sân golf, suối nước nóng tự nhiên, cùng với các cơ sở nghỉ dưỡng khác. Có người nói, giá một đêm tại đó đắt đỏ vượt quá sự tưởng tượng của người thường, những người được tiếp đãi đều là tỷ phú vô cùng giàu có hoặc các nguyên thủ quốc gia khác tới thăm viếng. Ngoại trừ công nhân viên của chính tập đoàn Thịnh Thiên, thì chưa từng có công nhân viên của công ty nào có được hưởng loại đãi ngộ siêu cấp này.