Sang ngày tiếp theo, tôi ì ạch chống nạng ra khỏi nhà, bắt taxi lên cơ quan làm việc. Mặc dù không thể chạy ra ngoài phỏng vấn hay lấy tin nhưng ít nhất ở trong môi trường công sở, tôi sẽ không còn cảm thấy cả người ì ạch, mỏi mệt như khi ngồi chèo queo một góc ở nhà nữa. Sau khi trao đổi cụ thể với chú Tổng biên tập về đề tài cờ tướng, tôi bèn trở về bàn làm việc để lên đề cương chi tiết trước khi viết bài. Gần trưa, định nhờ đồng nghiệp mua cho một suất cơm hộp thì Lâm gọi điện tới. Anh ngạc nhiên khi nghe tôi kể mình đã đi làm, sau đó nói sẽ sang đưa tôi đi ăn. Vì hôm qua Lâm có mấy ca mổ kéo dài suốt từ chiều tới tận đêm nên chúng tôi cũng không nói chuyện như mọi ngày được, vậy nên tôi cũng chưa kịp nói cho anh nghe ý định đi làm sớm của mình.
Trưa nắng, Lâm tới đón tôi bằng ô tô, sau đó đưa tôi tới một quán ăn nhỏ yên tĩnh và sạch sẽ gần hồ Trúc Bạch. Lâm để tôi gọi món ăn xong mới hỏi tình hình cái chân đau của tôi, cuối cùng kết luận:
“Chắc cuối tuần này là có thể tháo nẹp ra được rồi. Em chịu khó dùng nạng thêm một tuần nữa, chịu khó tập xoa bóp theo hướng dẫn là sẽ ổn. Để cuối tuần anh sẽ mang cho em ít cao bóp nữa, cao lá rừng, nghe nói rất tốt.”
“Không cần đâu ạ! Bạn em đã mang thuốc bóp đến cho em rồi, nghe nói cũng khá tốt.”
“Ừ.” Lâm gật đầu cười, sau đó chuyển sang chủ đề khác. “Hôm qua Phương Chi đã thách đấu lại với người kia, nhưng vẫn thua… Nghe nói, các anh ở viện cờ đánh giá rằng người này có sức chơi ngang ngửa với một kỳ thủ cấp quốc gia chứ không phải một tay chơi nghiệp dư trên mạng.”
“Không sao đâu ạ! Anh giúp em nói với em ấy là không cần cố đánh làm gì nữa. Nếu người kia đã giỏi như thế thì em tìm cách khác vậy. Vấn đề em lo nhất bây giờ là thím em. Dù nghi ngờ nhưng em lại không dám đi hỏi.” Tôi thở dài.
“Thực ra, có hỏi thì em cũng không giải quyết được vấn đề tìm ra chú mình.”
“Nhưng ít nhất em cũng đoán được nguyên nhân chú ấy bỏ đi. Bảo đã kiểm tra và nói rằng địa chỉ IP mà chú em gửi email không ở Hà Nội mà ở tận Bắc Giang.”
Lâm không nói gì nữa. Anh lẳng lặng lấy đũa gắp thức ăn vào bát cho tôi, ăn được vài miếng mới nói:
“Anh có thể nói cho em nghe về chuyện của thím em.”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ tới những nguyên tắc nghề nghiệp mà anh đã từng nói hôm trước. Tôi không muốn anh vi phạm vào những nguyên tắc đó vì mình nên vội vã lắc đầu:
“Không cần đâu ạ!”
“Em yên tâm. Chuyện này hôm nay anh cũng được nghe kể từ đồng nghiệp, vì thế em không cần lo chuyện anh phải đi xem trộm hồ sơ bệnh án của bệnh nhân đâu.” Lâm cười ôn hòa.
Tôi ngừng ăn, đặt đũa xuống chờ đợi nghe anh nói tiếp. Nhưng Lâm không có ý định tiếp tục chuyện này, chỉ nhắc:
“Ăn đi. Ăn xong kiếm chỗ nào uống café, anh sẽ kể cho em nghe.”
Tôi gật đầu, lại vùi đầu vào chiến đấu với một bàn thức ăn trước mặt.
***
Tan tầm, vì tắc đường nên mãi tôi không vẫy được một chiếc taxi nào, cuối cùng vẫn phải chờ Bảo phi xe tới đón.
Ăn tối ở ngoài xong, hắn lại đưa tôi về nhà, mặc kệ tôi phản đối ra sao vẫn kiên quyết phải cõng tôi lên tận cửa. Dạo này tâm tính của hắn hơi khác thường, dễ cáu bẳn, thường xuyên giận dỗi nên tôi cũng không dám bướng bỉnh nữa, dù sao được cõng cũng tốt hơn là tự chống nạng lên tận tầng bốn.
Hôm trước, sau khi tâm sự với tôi về chuyện của mình với cô bé Ngọc kia, Bảo còn nói với tôi rằng hiện tại bọn họ đã quay lại vạch xuất phát, tức là mức đủ xa để không phải là người yêu của nhau, đủ gần để hơn bạn bè một chút. Tôi thấy mình thực sự không hiểu nổi tình cảm rắc rối của hai bạn trẻ này nên cũng không tham gia nhiều.
Vừa bước ra khỏi nhà tắm, còn đang loay hoay lau khô tóc, tôi chợt nghe Bảo hỏi:
“Bữa tối nay chị chẳng ăn được bao nhiêu. Chị vẫn luôn thích đồ ăn ở đó mà, hôm nay không có hứng thú à?”
Câu hỏi của hắn làm tôi nhớ lại câu chuyện ban trưa mà Lâm kể, từ đó tới giờ tôi vẫn đang cố xua nó ra khỏi đầu.
Thấy tôi đứng ngẩn ra, Bảo thở dài, vẫy vẫy tay:
“Qua đây!”
Tôi nhảy lò cò về phía salon, ngồi xuống. Hắn thản nhiên đặt cái gối ôm lên đùi, sau đó nhấc cái chân đau của tôi đặt lên đó. Tôi định giãy khi thấy hắn muốn tháo nẹp chân nhưng hắn lại giữ rất chặt, vừa cẩn thận tháo nẹp vừa nói:
“Yên tâm, em đã tìm hiểu kỹ rồi, hiện tại tháo nẹp ra để xoa bóp thuốc cũng sẽ không vấn đề gì đâu.”
Hắn dùng bông thấm nước thuốc lá rồi xoa đều lên cổ chân tôi, rồi lại áp bàn tay vào đó, nhẹ nhàng nắn bóp. Bàn tay lớn của hắn mang theo nước thuốc nóng rực lướt trên da tôi, mùi thuốc hăng hắc xộc vào mũi làm tôi phải khịt khịt mũi mấy cái. Thấy không khí im ắng đầy vẻ ám muội, tôi vội vàng tìm một chủ đề để nói chuyện.
“Em có nghĩ ngoại tình là đúng không?”
Hắn liếc nhìn một cái rồi lại cụp mắt xuống, chú tâm vào việc massage chân cho tôi, thủng thẳng đáp:
“Chuyện này nghĩ bằng mông cũng biết là không đúng rồi.”
Tôi lại hỏi:
“Vậy giả sử sau này chị lấy phải một người đàn ông vô trách nhiệm, không đoái hoài gì tới gia đình, đi làm về cũng chỉ biết chơi game, không đỡ đần vợ việc nuôi con hay công việc nhà. Ngoài ra,… ngoài ra anh ta cũng chẳng bao giờ ngó ngàng đến cảm xúc của vợ… Sau đó… sau đó…”
“Sau đó chị vì cảm thấy quá cô đơn nên đã tìm tới một người đàn ông khác, ý chị là như thế chứ gì?” Thấy tôi ngập ngừng mãi, hắn bèn ngắt lời, hỏi vặn lại.
Được rồi, ngoài gật đầu thừa nhận ra tôi còn có thể nói thêm gì được chứ?
Hắn lặng im trong chốc lát, tôi cứ tưởng hắn đang suy nghĩ vấn đề này, không ngờ câu tiếp theo của hắn lại là:
“Người dễ mủi lòng như chị đúng là sẽ rất dễ bị lung lay…”
Tôi tức tối giơ chân còn lại lên đạp cho hắn một cái.
Hắn không giơ tay ra đỡ, cũng không né, sau khi nhận một cú đá của tôi xong mới lại nói tiếp:
“Cảm thấy không thể sống được với nhau nữa thì có thể chia tay chứ đừng bao giờ để người thứ ba xen vào cuộc sống gia đình mình, tốt nhất cũng đừng bao giờ làm người thứ ba.”
Tôi thở dài. Nếu thím tôi mà nghĩ được như thế thì sự tình đã không đi tới nông nỗi này. Thấy tôi thở dài, hắn ngẩng đầu lên, hơi cau mày:
“Đây là lý do khiến chị bỏ bữa tối nay đấy à?”
“Cứ nghĩ đến là nuốt không trôi.”
“Dù thế nào thì người ta vẫn phải sống. Lần sau đừng bỏ bữa nữa, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết. Chút nữa, trước khi về em sẽ đi mua cháo cho chị ăn đêm vậy. Mấy hôm tới công ty nhiều việc, em sẽ phải làm tăng ca cả ngày lẫn đêm.”
“Thôi, tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, chị ăn tạm cái gì cũng được. Nếu em bận thì cứ về đi.”
“Bận nhưng cũng không đến mức dành một chút thời gian cho chị cũng không có. Mà như chị nói thì thím Mai thực sự có mối quan hệ ngoài luồng sao?”
“Ừ. Anh Lâm nói vậy. Nghe nói thím ấy có bầu, tự mua thuốc phá thai về dùng làm xảy ra biến chứng, hôm qua phải nhập viện để điều trị.”
“Vậy mai em đưa chị tới thăm thím ấy.”
“Không được. Nếu làm thế thì tất cả sẽ đều cảm thấy xấu hổ. Bây giờ chị có thể đoán ra lý do tại sao chú chị lại biến mất, có lẽ chính chú ấy cũng không chấp nhận được hiện thực này. Điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra chú ấy.”
“Việc đó không vội. Trước tiên chị phải để cái chân này lành lặn hẳn lại đã. Không có việc gì thì đừng chạy loăng quăng nữa. Sau đợt bận bịu này em sẽ đưa chị đi chơi đâu đó. Xong việc về Úc là vừa.”
Bảo vừa nói vừa dùng nẹp để cố định cổ chân cho tôi. Xong đâu đấy rồi, hắn lại căn dặn tôi cách dùng thuốc như thế nào để tôi có thể tự làm những lúc hắn không ở đây. Tôi còn đang ngây người tiêu hóa câu “Sau đợt bận bịu này em sẽ đưa chị đi chơi đâu đó” nên chẳng nghe lọt được chữ nào, chỉ gật gật đầu theo thói quen.
Dạo gần đây, tôi luôn cảm thấy bầu không khí giữa tôi và Bảo không còn được tự nhiên như trước mà có một chút gì đó ngại ngùng khó hiểu. Bỗng nhiên, hắn có những hành động dịu dàng kỳ quái, còn tôi thì luôn rơi vào tâm trạng mâu thuẫn, lúc thì cảm thấy bí bách khó chịu, có lúc lòng lại mềm nhũn, tự cho phép mình chìm sâu vào sự dịu dàng không tên ấy.
Thế nên cái câu “em sẽ đưa chị đi chơi” chẳng khác nào hòn đá ném vào mặt hồ đang yên ả, tạo ra những vòng sóng gợn lăn tăn mãi trong lòng tôi.
Thật may, sự xuất hiện của Hoài đã giúp tôi quên ngay được cảm giác bối rối trong lòng. Nó hí hửng nói chuyện với Bảo một lúc rồi mới để hắn ra về. Ra đóng cửa xong, quay lại, thấy tôi đang lườm lườm, nó bĩu môi:
“Không nỡ chứ gì? Yên tâm, nhà tao cũng có trẻ con, tao không thèm tranh với mày. Hơn nữa, trai đẹp không phải để ăn, chỉ nên để ngắm thôi.”
Nghe nó nói vậy, tôi không khỏi phì cười. Còn chưa kịp hỏi gì thì nó đã lại nói tiếp:
“Tối nay tao ngủ ở nhà mày nhá.”
“Sao thế, chán chơi trò nấu cơm rồi à?”
“Lâu lâu cũng nên ra ngoài ăn phở chứ.” Nó thủng thẳng đáp.
“Tu luyện chưa tới cảnh giới đại thành thì nên chuyên tâm một chút.”
“Nói tới chuyên tâm, chẳng phải mày cần chuyên tâm hơn tao sao? Thế nào, đã tiến triển tới đâu rồi?”
“Tiến triển cái gì?” Tôi giả ngu.
“Thì chuyện với anh chàng bác sĩ đó.” Nó chớp chớp mắt một cách điệu bộ.
“Trời ạ, bọn tao mới quen nhau được mấy ngày, bây giờ nói đến chuyện yêu đương có phải quá nhanh rồi không hả?
“Người ta thường ưng nhau ở cái nhìn đầu tiên. Gặp nhau vài lần rồi mà vẫn không có tí tình nào thì next đi. Mày không nhanh nhanh triển khai đi, đến lúc tao bầu bí nặng nề là không vác bụng đi ăn cưới được đâu đấy.”
Tôi nhìn nó, ánh mắt lướt từ trên gương mặt hí hửng xuống cái bụng phẳng lỳ của nó, tò mò:
“Không phải đã gạo nấu thành cơm thật rồi đấy chứ?”
Nghe tôi hỏi vậy, nó ôm cái gối ngồi sát lại gần tôi, hạ giọng:
“Có rồi. Sáng nay tao mới thử xong, cũng khoảng ba tuần rồi.”
Tôi trợn tròn mắt:
“Thế giờ chúng mày tính sao?”
Nó vừa bóc cam ăn, vừa thản nhiên đáp:
“Cưới chứ sao!”
“Bố mẹ mày không đánh gãy chân mày vì cái tội ăn cơm trước kẻng cũng là tốt lắm rồi.”
Nó cười hì hì, lắc đầu:
“Yên tâm đê, giờ tao có kim bài miễn tử rồi, có khi các cụ còn mừng hơn tao ấy chứ.”
“Thế gia đình bên nhà lão người yêu mày thì sao?”
“Sáng nay tao báo tin, lão sắp xếp về quê nói chuyện với bố mẹ luôn rồi. Nên tối nay tao mới sang với mày ấy chứ. Tới đây tao lấy chồng, biết đến khi nào chúng ta mới được đàn đúm thế này, đúng không? Tiếc là em Hoa nhà ta lấy chồng sớm quá, giờ bận bịu con cái, chứ không tao gọi nó sang, chúng ta bù khú một đêm.”
“Giờ có con rồi, còn bù khú cái gì nữa, nghe nói mấy tháng đầu phải cẩn thận đấy.” Tôi nhắc nhở nó, trong lòng không khỏi cảm khái, cuối cùng trong ba đứa chơi thân với nhau thì chỉ còn mình tôi là cô đơn lẻ bóng. Thế nào lúc Hoài tổ chức đám cưới ở quê, tôi cũng sẽ được mẹ “nhắc khéo” mấy câu.
Hơn mười giờ, Lâm lại nhắn tin cho tôi như thường lệ. Anh dặn tôi không được suy nghĩ quá nhiều về chuyện anh kể ban trưa, còn nói sẽ cố giúp tôi trong việc đấu cờ với Pawn. Bây giờ tôi cũng không còn quá để tâm vào lời thách thức của Pawn nữa, nhưng vẫn không nhịn được đăng nhập vào diễn đàn. Mấy hôm nay, vì suy nghĩ chuyện của thím Mai nên tôi cũng chưa vào lại diễn đàn, không biết Pawn đã đọc tin nhắn tôi gửi cho hắn chưa nữa.
Quả nhiên, vừa đăng nhập tôi đã thấy dòng báo tin nhắn mật sáng lập lòe. Nhấn vào thư đọc, chỉ thấy hắn trả lời một câu rất ngắn gọn: “Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi!”
Thái độ này của hắn làm tôi không thể tìm ra lý do để nổi cáu nữa. Hiếm khi thấy hắn trả lời tử tế như thế, tôi viết lại một câu cám ơn rồi out ra. Hoài nằm bên cạnh tôi đã ngủ từ bao giờ. Lúc nãy nó còn khăng khăng nói hôm nay sẽ cùng tôi tâm sự thâu đêm, quay đi quay lại đã thấy nó ôm con gấu bông của tôi ngủ khì khì rồi. Tôi tăng nhiệt độ điều hòa một chút, đặt cái gối ôm xuống dưới cuối giường làm đồ gác chân, sau đó mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.