Lầu Trên Lầu Dưới

Chương 14: A... ĐỪNG...




Cậu cởi quần tây cô ra, Phó Nhàn Linh bị liếm không còn chút sức lực nào, nhẹ nhàng kéo tay cậu “Không được...”

Cậu chàng tìm đến nơi ẩm ướt tràn đầy d*m thủy giữa chân cô, cậu ngậm mút đôi môi Phó Nhàn Linh, dùng đầu lưỡi liếm láp cánh môi, giọng như bị mắc kẹt, khàn giọng hỏi “Chị ơi, cho em được không?”

Một tay cậu xoa nắn bầu ngực, tay còn lại thì duỗi vào giữa chân ra sức xoa bóp âm vật đang cố gượng của cô, Phó Nhàn Linh nhất thời không nói nên lời, mở miệng rên rỉ.

Hơi thở cậu nóng bỏng và nặng nề, song lực hôn lại vô cùng nhẹ nhàng, nụ hôn thoải mái đến nỗi cô phải ưm ra tiếng, cô biết điều này là không nên, nhưng đầu óc như bị thôi miên, cơ thể bắt đầu nóng lên vô thức thuận theo cậu trai, khuôn mặt đỏ bừng áp sát vào cậu, muốn nhiều hơn nữa.

Khi thấy cô đáp lại mình, sức lực mút hôn bất giác tăng mạnh lên, hơi thở càng dồn dập “Chị à, em cực kì thích chị...”

Sống lưng Phó Nhàn Linh tê dại, không biết có phải bình thường cậu cũng hay dỗ người khác như vậy hay không, nhưng cơ thể do câu nói này của cậu chàng mà bị khích thích làm cho một dòng d*m thủy tuôn trào.

Vu Hướng Tây dùng hai tay cởi áo sơmi cô xuống, đầu lưỡi liếm trên cổ cô, lòng bàn tay từ đằng sau lưng mơn trớn lên ngực cô, nắm lấy bầu ngực, đầu lưỡi bao phủ lên vừa mút vừa liếm, rất nhanh Phó Nhàn Linh không thể chịu được nữa, ngón tay túm tóc cậu chàng, âm giọng run rẩy nức nở.

Cậu mở ba lô trên mặt đất ra, lấy một hộp bao cao su mới vừa mới mua hôm nay ra, mở hộp lấy ra ba bao bỏ vào túi quần, sau đó bế Phó Nhàn Linh lên đi vào trong phòng.

Cho tới bây giờ Phó Nhàn Linh vẫn chưa kịp đánh giá phòng ở của cậu trai, khi được ôm vào phòng, ánh mắt nhanh chóng quét qua phòng khách, chỉ thấy trên bàn trà có một vài linh kiện máy móc, trên ghế sô pha còn có để không ít bản vẽ.

Trong nhà cậu có rất ít đồ đạc, nhìn có vẻ hơi rộng và trống trải, nhưng phòng ngủ thì lại rất có hơi thở sinh hoạt, trên bàn bày đủ các loại sách, trên giường cũng còn có vài quyển, cậu đặt cô lên giường, rồi đem những quyển sách đặc lên bàn cạnh giường, sau đó cởi quần ra.

Có thể nhìn thấy hình dạng dương v*t thô cứng sưng to cách lớp quần lót màu đen, cậu một tay cởi quần lót xuống, khoảng khắc nhìn thấy dương v*t dữ tợn bật ra khỏi đám rừng rậm màu đen, trái tim Phó Nhàn Linh đập loạn nhịp.

Thứ này so với Trương Tuyền Phương còn lớn hơn nhiều, đêm đó cô không dám nhìn kỹ, bây giờ chỉ nhìn lướt qua, da đầu đã có chút tê dại.

“Chị ơi.” Cơ thể trần trụi của cậu chàng đè lên người cô, làn da săn chắc, lông tơ đùi dày đậm ma sát trên đùi Phó Nhàn Linh, cọ đến nỗi làm da cô vừa ngứa vừa nhột.

Anh dịu dàng hôn cô, hơi thở sạch sẽ làm cô choáng cả đầu hoa cả mắt, môi mỏng phủ lên bầu ngực cô, mút xong bên này, rồi lại mút bên kia, cho đến khi làm hai bên nhũ hoa ướt dầm dề, kế đến hôn dọc từ bụng cô đi xuống.

Phó Nhàn Linh nhận thấy được ý đồ của cậu trai, thẹn thùng khép chân lại, nhìn cậu chàng với khuôn mặt đỏ ửng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu “Cậu... Trực tiếp vào đi.”

Vu Hướng Tây cười nói được.

Cậu xé áo mưa ra, tròng vào, đưa tay sờ chỗ nọ của cô, còn ra rất nhiều nước, cậu tách hai chân cô ra, cầm lấy dương v*t từ từ đút vào.

Phó Nhàn Linh bị cắm không nhịn được mà ưỡn người dậy, cảm giác căng phình kéo dài trong bụng khiến cả sống lưng cô tê dại, nắm lấy ga giường chờ cậu cho vào hết, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn chưa kịp thở, cậu trai đã cúi đầu hôn cô, một tay giữa chặt eo cô, nhanh chóng đưa đẩy.

Tiếng rên của cô bị che lấp, tiếng nức nở đều bị cậu nuốt vào trong bụng, khoái cảm sâu nặng, cô bị đâm rút mấy chục lần, tiếng khóc nức nở như muốn trào từ cổ họng ra, bụng dưới run lên bần bật, lên đỉnh.

Vu Hướng Tây bị vách thịt bên trong kẹp chặt làm cậu hít sâu một hơi, cậu hơi lùi sau một chút, môi mỏng dừng ở trên má Phó Nhàn Linh, nhìn đến vành tai trắng nõn kia, lập tức dùng miệng ngậm lấy mà mút hôn.

Phó thủ Nhàn Linh chỉ cảm thấy tâm hồn như đang gào thét, cô nắm lấy ga giường, cổ ngưỡng cao lên, cậu trai vừa ở trong cơ thể cô cắm rút, vừa ngậm mút vành tai cô, hơi thở nóng rực đều phả vào vành tai Phó Nhàn Linh, cô bị nóng đến nỗi phải phát ra tiếng rên từ cổ họng.

Âm hộ ướt mềm bị cậu làm tê liệt, khoái cảm bén nhọn truyền từ xương cùng dâng thẳng lên da đầu, cô vươn tay chọp lấy cánh tay cậu chàng, trong miệng phát ra một tiếng la dài “A... Đừng... Di chuyển... A...”

Cô cong ngón chân lại, bụng dưới run dữ dội vài cái, lần cao trào này kéo dài chừng mười giây, cô mở lớn miệng để hít thở, linh hồn như muốn lìa khỏi thể xác, toàn bộ ý thức như đang bay lơ lửng giữa không trung.

Cậu trai duỗi người tới hôn lên môi cô, trầm giọng hỏi “Chị à, chị thấy thoải mái không?”

Khuôn mặt cô vươn đầy nước mắt sinh lý, trong mắt còn đang đắm chìm trong vui sướng có chút lơ đễnh, nghe vậy chỉ chớp mắt nhìn về phía cậu, giọng thật khàn nói “Thoải mái...”

Thoải mái muốn chết mất.