Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

Chương 71




Sau khi hai người ký tên xong, Phó Nhàn Linh ngồi xe của Thôi Hiểu đến Cục Dân Chính giải quyết đơn xin ly hôn, Thôi Hiểu nói hiện tại là thời gian cân nhắc ly hôn, cũng có thể nộp đơn online, nhưng sợ Trương Tuyền Phong giở trò nên đi cùng cô, xe của hai người đi đằng trước, Trương Tuyền Phong lái xe đi theo sau.

“Không sao chứ?” Lên xe, Thôi Hiểu lấy ra một điếu thuốc lá đưa cho cô, “Hút một điếu bình tĩnh lại.”

Phó Nhàn Linh không biết hút thuốc, nhưng cô vẫn đưa tay cầm lấy, tâm trạng của cô quả thực không ổn định, đầu tiên là bị dọa sợ, sau đó ký đơn ly hôn với Trương Tuyền Phong, lúc này trong lòng cô cực kỳ trống rỗng.

Cô rít một hơi thuốc, bị sặc khói thuốc lá, ho vài tiếng, nước mắt rơi xuống.

“Không sao đâu, chị em cậu ở đây, muốn khóc thì cứ khóc đi.” Thôi Hiểu vỗ lưng cô, lấy giấy ở ghế trước đưa cho cô, trợ lý lái xe lấy điện thoại trên bảng điều khiển đưa cho cô ấy, “Chị Thôi, chị có điện thoại.”

Thôi Hiểu cẩm điện thoại, là Lão Hà gọi tới, hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì mà chạy vội như vậy, gọi mười mấy cuộc điện thoại đều thông báo máy bận.

“Có việc, mấy ngày nữa sẽ tìm anh chơi.” Giọng điệu của Thôi Hiểu rất qua loa.

Lão Hà ở bên kia cười lạnh, “Đùa gì vậy, cô tưởng rằng tôi ngu lắm sao? Trước kia không phải cô thích tiểu bạch kiểm sao? Đừng hành hạ người lương thiện.”

Thôi Hiểu ‘chậc’ một tiếng, “Tôi đổi khẩu vị không được sao? Đừng nói nữa, mấy ngày nữa tôi sẽ đến nhà máy rượu.”

Lão Hà hừ một tiếng, “Tôi sẽ quay lại thành phố, dù sao cô cũng biết chỗ đó, đến lúc đó cô tự mình đến đi.”

Thôi Hiểu cúp điện thoại, ném điện thoại vào hộp đựng đồ, sau đó nghiêng đầu nhìn, Phó Nhàn Linh đã hút xong điếu thuốc, nước mắt đã lau sạch sẽ, đang lấy son môi từ trong túi thoa lên môi.

Thôi Hiểu hỏi luật sự ngồi ghế lái kẹo cao su, luật sư nhanh chóng đưa qua, cô ấy cầm lấy, xé vỏ, nhét vào miệng Phó Nhàn Linh, Phó Nhàn Linh cảm ơn xong lại nói cảm ơn với luật sư.

Luật sư cười nói không có gì.

Thôi Hiểu nhìn cảnh này, trực tiếp cười nói, “Mẹ nó, cậu vẫn còn tâm tư cảm ơn người khác nữa.”

Phó Nhàn Linh cũng cười theo, cô quen rồi, cha mẹ dạy dỗ cô có học thức, lễ phép, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, cô thực hiện theo nó từ nhỏ đến giờ, hình thành thói quen in sâu trong xương tủy, mặc dù đang ở trong bất kỳ tình huống nào cô cũng sẽ vô thức cảm ơn người ta.



Khi đến Cục Dân Chính, Thôi Hiểu đang định xuống xe nhưng Phó Nhàn Linh không cho cô ấy xuống, nói một mình mình đi được, vì vậy Thôi Hiểu ngồi trong xe đợi.

Ước chừng nửa tiếng sau mới nhìn thấy Phó Nhàn Linh và Trương Tuyền Phong lần lượt đi ra ngoài, hai người đứng ở cửa nói với nhau mấy câu, sau đó Phó Nhàn Linh xoay người đi về phía Thôi Hiểu.

“Anh ta nói cái gì?” Thôi Hiểu hỏi.

Phó Nhàn Linh nhìn về phía trước, hơi nhíu mày, “Anh ta nói mang quà cho cha mẹ tớ, ngày mai sẽ cùng tớ về nhà.”

Thôi Hiểu trực tiếp chửi ầm lên, “Đầu óc của tên khốn Trương Tuyền Phong này không phải có bệnh rồi chứ?”

Phó Nhàn Linh ngồi ở ghế sau, thở dài nói, “Anh ta không muốn người khác biết chuyện chúng tớ ly hôn, cha mẹ tớ bên kia cũng muốn gặp anh ta.”

“Vậy còn cậu? Cậu vẫn muốn sắm vai vợ chồng với anh ta sao?” Thôi Hiểu nổi giận đến mức rút điếu thuốc, tự châm lửa cho mình, “Cậu không sợ anh ta có ý gì khác sao? Người như anh ta, chắc chắn sẽ cố gắng tìm mọi cách, dùng thủ đoạn khác để giành lại cậu, cậu đừng mắc mưu của anh ta. Người này rất tà ác, chắc chắn muốn lợi dụng cậu vì mục đích khác.”

“Tớ biết.” Phó Nhàn Linh mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Đợi đến lúc lấy được giấy ly hôn, cậu và cún con tìm thời gian thích hợp công khai đi, tớ sợ đến lúc đó Trương Tuyền Phong nắm được nhược điểm gì đó, đi tìm cha mẹ cậu gây chuyện.” Thôi Hiểu hít một hơi thuốc, nói.

Phó Nhàn Linh mở mắt ra, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”

“Cậu muốn giải sầu không? Có một nhà máy rượu, hai ngày nữa cậu đi cùng tớ đi.” Thôi Hiểu dập điếu thuốc, “Buổi chiều ngày mai tớ phải tổ chức hai tiệc cưới, tối nay phải tăng ca nên không ở bên cạnh cậu được.”

Phó Nhàn Linh cười khẽ, “Không cần đâu, cậu đi đi.”

“Tớ tìm cơ hội mang theo cún con đi cùng.” Thôi Hiểu quay đầu nhìn cô, “Cậu có đi không?”

Phó Nhàn Linh: “…Đi.”