Mặc dù buổi sáng suýt đến muộn vì tắc đường nhưng tâm trạng của cô cả ngày hôm đó không tệ chút nào.
Thứ hai khá bận rộn, Phó Nhàn Linh sao chép tài liệu, chạy tới chạy lui trong văn phòng, có điều sai thời gian giao hàng nên lại chạy xuống dưới lầu xác nhận, bận rộn một lúc lâu mới quay lại chỗ làm thì thấy trên bàn đặt sẵn một phần cơm.
“Chị Phó, cơm của chị này, em lấy giúp chị.” Một nữ đồng nghiệp vừa mới tốt nghiệp mỉm cười với cô, “Hoa đẹp lắm luôn.”
Phó Nhàn Linh đã nhìn thấy, có bốn bông hoa hồng đỏ bọc trong giấy gói màu đen, nó được đặt ngay trên hộp cơm, khi cầm lên, có thể nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười phía dưới hộp cơm.
Cô không nhịn được mà mỉm cười.
“Ghen tỵ quá.” Mấy đồng nghiệp nữ xung quanh ai cũng ngó qua: “Chồng cỗ lãng mạn thật đấy.”
Phó Nhàn Linh cười nhạt không giải thích, cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Vu Hướng Tây gửi tới: 【 Chị, buổi sáng em có đơn hàng rượu vang, buổi chiều phải đi thử rượu, có lẽ em sẽ say, chị đến đón em được không? 】
Phó Nhàn Linh mỉm cười trả lời: 【 Có thể. 】
Trước khi tan làm, Thôi Hiểu rủ cô đi mua sắm, Phó Nhàn Linh thấy vẫn còn sớm nên đi cùng cô ấy, cô mua bốn bộ quần áo mới để đi làm và hai đôi giày.
Khi đi ngang qua cửa hàng quần áo nam, cô chọn hai bộ vest cho Vu Hướng Tây.
“Sao cậu mua cho cậu ta mà không mua cho tớ?” Thôi Hiểu đứng bên cạnh nheo mắt, cố ý ghen tỵ hỏi: “Có phải trong lòng cậu chỉ có một mình cậu ta mà không có tớ không?”
Phó Nhàn Linh: “…”
Cô lại mua cho Thôi Hiểu một cái váy, phía trên là vest, phía dưới là váy dài, Thôi Hiểu mặc thử, thấy khá vừa ý nên Phó Nhàn Linh trực tiếp quẹt thẻ.
“Cậu có biết Hoàng Đan Đan sống ở tầng hai khu nhà cậu không?” Mua quần áo xong, Thôi Hiểu mua hai cốc nước đá, uống hai hớp, dường như nhớ ra điều gì đó, nói với Phó Nhàn Linh, “Hôm qua một người chị tớ quen đi xem phòng về nói với tớ người bán nhà là một cô nhóc, vì muốn bán được phòng mà ngủ với người ta, mà người đàn ông kia là một tay chơi chính hiệu, chuyên làm chuyện này, cũng không biết tên đó ngủ với bao nhiêu cô gái, mà chị ấy còn gửi ảnh chụp cho tới xem, tớ xem qua, đây chẳng phải cô gái môi giới ở tầng dưới nhà cậu sao.”
Phó Nhàn Linh nhớ tới những lời mình nghe được vào buổi sáng, cô thở dài một hơi, không nói gì.
“Lần trước tặng đồ tớ đã nói cô ta không có ý tốt rồi, đã thế còn chỉ cậu giới thiệu cho mình người có tiền.” Thôi Hiểu cắn ống hút, trong mắt tràn ngập khinh thường, “Cả người toàn là đồ giả, lần trước tớ hỏi cô ta mua cái túi kia ở đâu, cô ta còn nói một người chị bên Hong Kong xách tay về cho cô ta, buồn cười, cái túi kia tờ vừa nhìn đã biết là giả.”
Tháng trước quả thực Hoàng Đan Đan lên lầu tặng quà cho cô, là một hộp bánh quy nướng, nói mình tự làm ở nhà bảo cô nếm thử, món quà xem như có lòng, lúc ấy Thôi Hiểu ở đó, ăn thử liền nói cô ta nói dối, ăn một lần liền biết bánh này được mua.
Hoàng Đan Đan ngồi ở phòng khách một lúc, Phó Nhàn Linh mời cô ta uống trà, cùng với sầu riêng và dứa mà Thôi Hiểu mang đến, cô ta nói đùa rằng nếu sau này ai muốn mua nhà, có thể giới thiệu với cô ta hay không.
Phó Nhàn Linh mỉm cười nói có thể.
Thôi Hiểu cười to ba tiếng, cầm điện thoại ra ngoài ban công chơi, rõ ràng không để ý đến cô ta, sau đó Hoàng Đan Đan cảm thấy hơi xấu hổ, ngồi một lúc liền về.
“Chuyện này lan truyền khắp nhóm Wechat, chắc cô ta xấu hổ quá không dám đến tìm cậu, nếu cô ta tìm cậu thì cậu đừng để ý, cũng đừng giới thiệu công việc cho cô ta.” Thôi Hiểu nhắc nhở cô.
Phó Nhàn Linh gật đầu, “Tớ biết rồi.”
“Thông cảm với loại người như vậy làm gì, cô ta tự làm tự chịu.” Thôi Hiểu nhìn biểu cảm của Phó Nhàn Linh, biết cô đang tiếc cho Hoàng Đan Đan, “Nếu cô ta có phẩm chất tốt, giống như Vu Hướng Tây vậy, cái khác không nói chứ dù cô ta là người lạ, tớ nhìn vài lần cũng không nhịn được mà muốn giúp cô ta.”
Phó Nhàn Linh cười khẽ, “Cậu gặp Vu Hướng Tây nhiều lần như vậy, sao cậu không giúp cậu ấy?”
“Aiz, cậu đừng nói nữa, ai bảo cậu ta không coi trọng tớ.” Thôi Hiểu bày ra biểu cảm tiếc nuối: “Nếu ánh mắt cậu ta tốt hơn, coi trọng tớ thì hiện tại cậu ta chính là tiểu bạch kiểm của tớ rồi.”
Phó Nhàn Linh mỉm cười đẩy cô ấy, “Lúc nào cũng nói chuyện không đứng đắn.”
“Con người cậu ta quá sạch sẽ.” Thôi Hiểu nghiêm túc suy nghĩ, “Ở bên cạnh cậu ta, có vẻ trông tớ sẽ thô tục.”
“Cậu đừng so sánh với cậu ấy.” Phó Nhàn Linh vạch trần cô ấy, “Cậu ở bên ai cũng thô tục thôi.”
Thôi Hiểu uất ức, “Chị em tốt, cậu thật sự không yêu tớ nữa rồi.”
Phó Nhàn Linh giơ tay lên nhìn, nói, “Tớ phải đi đây, cậu có đi không?”
“Đi đi đi, đi đón cún con của cậu.” Thôi Hiểu xách túi đuổi theo.