Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

Chương 47




Thôi Hiểu đáp lời, “Đúng vậy, mẹ tôi nói đúng, nhà chúng tôi nghèo đến nỗi chỉ còn tiền thôi.”

Mẹ Thôi nhíu mày, “Mẹ có nói như vậy sao?”

“Dù sao thì ý cũng không sai biệt lắm.” Thôi Hiểu nhún vai.

Phó Nhàn Linh: “…”

Vu Hướng Tây vẫn không nhận phong bì, sau khi chào hỏi mọi người, cậu lên xe cùng với công nhân vận chuyển rời đi.

Phó Nhàn Linh cùng mẹ Thôi ngồi trên ghế sô pha một lúc, sau đó đứng dậy dọn dẹp giúp bà, lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, phân loại rồi vứt đồ hết hạn đi. Sau đó cô và Thôi Hiểu đi ra ngoài, mua một bó hoa tươi cắm vào bình, đến gần 5 giờ mới ra khỏi nhà cô ấy.

“Lần sau tới chơi lâu thêm nhé, đừng nghĩ đến việc dọn dẹp giúp dì nữa, trong nhà có giúp việc rồi.” Mẹ Thôi tiễn cô ra ngoài, đưa cho Phó Nhàn Linh một chiếc túi Hermes mới mua đặt trong tủ, “Màu này trẻ quá, tặng cháu này.”

Phó Nhàn Linh mỉm cười đẩy về, “Cháu không dùng đâu ạ.”

“Sao lại không dùng? Cháu nhìn Thôi Hiểu đi, ngày nào nó cũng mang theo một chiếc túi.” Mẹ Thôi đeo chiếc túi lên vai cô, nói, “Cháu xem, trông đẹp quá, cháu cầm đi, lần sau đến chơi nữa nhé.”

Nói xong liền đóng cửa lại.

Phó Nhàn Linh thở dài, nhìn Thôi Hiểu nói: “Lần sau tớ không dám đến nhà cậu nữa đâu.”

Lần trước tới đây, mẹ Thôi tặng cô một chiếc vòng tay ngọc, nhìn màu sắc cô đã biết nó thuộc dạng hảo hạng, Phó Nhàn Linh không chịu nhận, kết quả về nhà mở túi ra, không biết mẹ Thôi để chiếc vòng ngọc vào trong túi xách của cô từ khi nào.



Cô không cần hỏi cũng biết chiếc vòng tay đó đắt như thế nào, cô yêu cầu Thôi Hiểu trả lại nhưng Thôi Hiểu không chịu, nói nhà mình có rất nhiều vòng tay.

Thôi Hiểu cười ôm lấy vai cô, “Ai bảo bà ấy quý cậu chứ, bà ấy vẫn luôn hào phóng với những người bà ấy quý.”

Phó Nhàn Linh chỉ cười chứ không nói gì, Thôi Hiểu giống mẹ cô ấy, luôn hào phóng với những người mình quý.

Lúc cô kết hôn, Thôi Hiểu tặng cô món quà trị giá 990 nghìn nhân dân tệ, cô ấy lo toàn bộ kế hoạch cho đám cưới, bao gồm cả tiệc cưới, Phó Nhàn Linh không cần lo gì cả, cũng không cần phải chi tiền, cô ấy nói cho cô nợ, đợi sau khi cô kết hôn thì trả lại, Phó Nhàn Linh mỉm cười đồng ý.

Phó Nhàn Linh đưa tay ôm cô ấy, “Thôi Hiểu, cảm ơn cậu đã tốt với tớ suốt những năm qua.”

“Cảm ơn gì mà cảm ơn.” Thôi Hiểu tùy tiện vỗ vai cô, “Cậu rất tốt với tớ, đương nhiên tớ phải tốt với cậu rồi.”

Lúc Thôi Hiểu vẫn còn đi học, cha mẹ bận rộn việc kinh doanh, bản thân ốm sốt đều là Phó Nhàn Linh chăm sóc, lúc ấy Thôi Hiểu tủi thấn đến mức rơi nước mắt, Phó Nhàn Linh không ngừng an ủi cô ấy, nói đợi cô ấy khỏi bệnh sẽ đưa cô ấy về nhà ăn cơm.

Hai người quen biết nhau từ khi còn nhỏ, tình bạn ngày càng sâu sắc hơn sau khi trưởng thành, nói họ là chị em nhưng lại trông giống gia đình hơn.

Thôi Hiểu cúi đầu xem giờ, “Đi thôi, chọn nơi nào đó mời cún con ăn cơm.”

Nói xong cô ấy quay đầu nhìn Phó Nhàn Linh: “Hôm nay cậu mặc quần lót gì vậy? Có mặc quần lót chữ Đinh (丁) không?”

Vừa rồi Phó Nhàn Linh vẫn còn cảm động, lúc này mặt lại đỏ bừng vì tức giận: “Cậu cút đi!”