Người phụ nữ kia có mái tóc xoăn sóng to, mặc váy dài màu vàng, chân đi giày pha lê, đeo một chiếc túi LV, dáng người và ngoại hình ưu nhìn, khuôn mặt trang điểm, nhìn rất trưởng thành.
“Má?” Thôi Hiểu trợn mắt, “Mẹ nó không phải cũng là tra nam đó chứ? Một giây trước còn tỏ vẻ trung thành với cậu, giây tiếp theo lại tình chàng ý thiếp với người phụ nữ khác?”
Phó Nhàn Linh có thể nhìn thấy vẻ mặt của Vu Hướng Tây khá khó chịu, mặt cậu căng thẳng, quả nhiên đang kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ kéo bàn tay của người phụ nữ đang cầm cà vạt của mình ra, đứng cách xa người phụ nữ vài bước.
Thôi Hiểu nhanh chóng kéo Phó Nhàn Linh, giả vờ đi ra ngoài, cố tình lướt qua hai người bên tai nghe thấy giọng nói giận dữ của người phụ nữ: “Sao nào, không cho tôi chạm vào sao? Có tin tôi bảo anh ta không mua thì cậu không bao giờ kiếm được một phần trăm tiền hoa hồng nào không?”
Vu Hướng Tây lạnh mắt nói: “Hiện tại cô có thể bảo anh ta không mua nữa, sau này cô cũng đừng đến đây.”