Buổi tối Phó Nhàn Linh ở lại một lúc, tăng ca chuẩn bị tài liệu, sau khi gửi cho giám đốc, lúc này cô mới xách túi, chào các đồng nghiệp đã hẹn ra ngoài ăn tối và hát karaoke rồi rời đi.
Các đồng nghiệp khác mời cô tham gia nhưng cô mỉm cười từ chối.
Một đồng nghiệp trêu ghẹo nói một người xinh đẹp, đức hạnh như Phó Nhàn Linh sau giờ làm việc chắc chắn phải về nhà nấu cơm, đợi chồng về cùng ăn tối.
Phó Nhàn Linh chỉ cười chứ không nói gì.
Năm ngoái, kể từ khi ở nhà chuẩn bị cho việc mang thai đã từng như vậy, ngày nào cô cũng nấu cơm chờ Trương Tuyền Phong về nhà, đôi khi hắn nói cô không cần chờ, đôi khi hắn quên, cô ngồi trên ghế sô pha, vừa đọc sách vừa chờ hắn.
Những ngày ấy thực sự rất cô đơn, cô có rất ít bạn bè, người bạn thân duy nhất bên cạnh cô chỉ có một mình Thôi Hiểu, nhưng Thôi Hiểu có công việc riêng, không thể dành thời gian cho cô mỗi ngày được, khi nhàm chán cô sẽ đi mua đồ ăn, đi tập gym, về nhà không nấu cơm thì là đọc sách.
Sau đó là sự chờ đợi dài đằng đẵng.