Vu Hướng Tây muốn đến đón cô, nhưng Phó Nhàn Linh không đồng ý, hỏi địa chỉ xong, cô thay quần áo rồi gọi bắt taxi.
Lo lắng sẽ bị phát hiện dấu hôn trên cổ, cô đeo một chiếc khăn lụa màu be, không trang điểm, mà chỉ xịt một chút nước hoa, thực ra trong lòng cô có chút bất an, nhưng lại có thêm chút mong đợi cùng phấn khích không lí giải được.
Trước khi xuống xe, cô không khỏi hít sâu một hơi, sau đó trả tiền mở cửa xe.
Cậu trai đang đứng trước cổng rạp, vừa thấy cô bước xuống xe, lập tức bước đến chỗ Phó Nhàn Linh, trên người cậu mặc một chiếc áo phông trắng, quần vận động màu đen, sao lưng đeo balo, trong tay... cầm hoa hồng đỏ.
Vu Hướng Tây rất đẹp trai, ngoại hình nổi bật, nước da trắng trẻo, dáng người cao ráo, nhiều cô gái xung quanh đang trộm đánh giá chàng thanh niên, nhưng cậu chỉ đi về phía Phó Nhàn Linh.
Xa xa, chàng trai đang mỉm cười, đôi mắt như được lấp đầy ánh sao, sáng ngời.
Không biết tại sao cô có xíu ngại ngùng, ngay khi cậu trai bước lại gần, vành tai cô đỏ lên.
“Chị ơi, tặng cho chị này.” Vu Hướng Tây đem hoa hồng trong tay trao cho cô, chủ động cầm lấy túi trên vai cô, treo lên người mình.
Phó Nhàn Linh nhận lấy hoa hồng, có chút xấu hổ “... Tại sao lại tặng hoa cho tôi?”
“Vì vui, nên là muốn tặng cho chị.” Vu Hướng Tây nở nụ cười thật sâu, ánh mắt hiện lên vẻ chân thành và nghiêm túc “Chị chịu đi xem phim với em, em thật sự rất vui.”
Phó Nhàn Linh hoảng loạn suýt chút nữa là bị đổ ngã bởi nụ cười ấy rồi, cô cúi đầu đi vào trong “Mấy giờ phim chiếu, đến giờ chưa?”
“Chờ mấy phút rồi hẵng vào.” Vu Hướng Tây vào cùng cô, mua bắp và đồ uống nóng đưa cho cô “Chị ơi, chị có muốn tìm chỗ ngồi một lát không?”
Phó Nhàn Linh lắc đầu.
Hội trường đầy những cặp đôi trẻ tuổi, tựa vào nhau trò chuyện cười đùa, còn có cả một số như học sinh, vài người ngồi với nhau, nói chuyện rôm rả, tiếng cười cũng rất lớn, xung quanh đều là người trẻ tuổi tràn đầy sức sống.
Chỉ có cô, một người phụ nữ đã có gia đình, lại đến đây với một cậu sinh viên.
Cô siết chặt ngón tay, nhưng trong giây tiếp theo đã bị cậu sinh viên nắm lấy.
Cô nhìn xuống, thì thấy ly nước nóng bị cô siết chặt nên đã đổ ra ngoài, bắn tung tóe lên mu bàn tay chàng trai, cậu tìm khăn giấy, lau ngón tay cho cô, còn cúi đầu thổi thổi “Có bị bỏng không?”
Bất chợt Phó Nhàn Linh nhớ lại thời điểm khi mới vừa kết hôn, cô nấu canh cho Trương Tuyền Phong uống, vô tình bị bỏng tay, lúc ăn cơm, Trương Tuyền Phong nhìn thấy chỉ nói cẩn thận hơn.
Lúc đó lòng cô ngọt như ăn mật.
Trong mắt không biết vì sao hiện lên vẻ chua xót, cô lắc đầu quay mặt đi “Không sao.”
Vu Hướng Tây đi vứt khăn giấy, Phó Nhàn Linh nhìn thấy cậu đứng bên thùng rác lau mu bàn tay mình, làn da cậu trắng trẻo, mu bàn tay rõ ràng đã bị bỏng đỏ, lúc quay lại, cậu trai đút tay vào trong túi quần thể thao, cười rồi nói với cô “Chị ơi, chúng ta vào thôi.”
Phó Nhàn Linh gật đầu.
Cô đi bên cạnh Vu Hướng Tây vào bên trong, phim đã bắt đầu chiếu, đoạn đường đã tối, vừa bước vào cửa, cậu đã nắm lấy tay cô, bàn tay cậu chàng rất lớn, lòng bàn tay vừa khô ráo vừa ấm, giống như có dòng sóng từ chạy dọc sống lưng trong chóp nhoáng.
Con tim Phó Nhàn Linh loạn nhịp, cô né tránh, cũng không né được, nhỏ giọng nói “Vu Hướng Tây.”
Cậu chàng kéo cô đi thẳng đến hàng ghế cuối cùng, buông túi xách trên tay xuống, rồi đặt bắp và đồ uống nóng trong tay cô vào chỗ đựng, rồi mới ngồi xuống, đưa cho cô chiếc kính 3D trên tay.
Sau khi Phó Nhàn Linh đeo vào, cô mơ hồ cảm thấy âm nhạc của bộ phim hơi hơi kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi anh “Đây là phim gì?”
Vu Hướng Tây ghé vào tai cô, hơi thở nóng rực đều phả vào tai Phó Nhàn Linh.
“Phim kinh dị.”
Cô mở to mắt nhìn cậu, vẻ mặt không thể tin được.
Chàng sinh viên nở nụ cười, ánh mắt sáng như sao, áp lại gần hơn, môi mỏng như có như không cọ nhẹ qua tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo tiếng khàn khàn “Chị à, nếu có sợ thì hãy ôm chặt em.”