[Lâu Thành Đồng Nhân] Thập Bát Tương Tống

Chương 10




Trans: Qt + Gg dịch

Editor: Cass Panda

———-o0o———-

Khi Minh Lâu đi ra ngoài, A Thành tỉnh dậy. Cậu giương mắt nhìn, trời chỉ mới tờ mờ sáng.

Một đêm này cậu mang theo tâm trạng dè dặt mà trải qua. Cậu tựa như đang bám trên một tảng băng, phía dưới tảng băng là một vùng nước sâu rộng, cậu sợ băng sẽ tan chảy, nước dâng lên nên không dám nhúc nhích.

Lối đi bên kia dẫn tới phòng ngủ của Minh Lâu, A Thành yên lặng lắng nghe, Minh Lâu không có đi đến.

Sáng nay trời rất lạnh, từng trận gió lạnh xuyên qua cửa, A Thành trùm chăn, đấu tranh một hồi, cuối cùng rời giường rửa mặt, thay quần áo, mở cửa phòng.

A Thành nhận được một email từ Minh Lâu, anh giao cho cậu bản vẽ cấu trúc của tòa nhà Thông tấn xã Quốc gia và lịch trình hành động.

A Thành bước đến trước cửa sổ sát đất,  dừng lại nơi Minh Lâu đứng đêm qua, dưới chân đặt một ống nhòm, cậu dựa vào cửa sổ ngồi xuống, nhìn vào tòa nhà qua ống kính.

Ngày đưa tiễn chú Lê có nói: “Chắc các cậu ngạc nhiên lắm, ở đất nước này, Cục Tình báo Quốc gia chỉ có nhiệm vụ phân biệt bí mật, nơi bảo vệ bí mật là Thông tấn xã Quốc gia”.

Ông nói rằng vào đêm trước khi sự việc xảy ra, Độc Xà đã giao cho ông một phần tư liệu, nói ông hãy rời khỏi đây, đừng nói cho ai biết nơi ở của ông, đừng nói với ai ông giữ nó ở đâu, kể cả với anh, chưa đến lúc đừng tiết lộ bất cứ điều gì.

Họ chia tay nhau mà không biết sẽ đi đâu rồi mất liên lạc.

Chú Lê đã chuyển tư liệu mà Độc Xà đưa cho ông trở lại tòa nhà đó, tất nhiên cấp trên đã có cảnh giác, họ đóng băng phần tư liệu này, bí mật truy nã ông.

Đóng băng có nghĩa là, bất kể là ai, dù là người đóng băng nó cũng không được mở ra.

Họ càng muốn che đậy thì càng an toàn với chúng ta. Chú Lê nói.

Bây giờ, Minh Lâu muốn tìm nó, lấy nó ra.

Tòa nhà Thông tấn xã trên bản vẽ cấu trúc có ba mươi hai tầng so với mặt đất, trên nóc có đài quan sát, ba tầng dưới lòng đất là phòng điều khiển trung tâm và bãi đậu xe, có thể còn có bộ phận không được tiết lộ.

A Thành đã lẻn vào hệ thống giám sát khép kín của tòa nhà đó, lấy một ngàn hình ảnh giám sát. Cậu cho rằng trong tòa nhà này chắc hẳn phải có một chỗ có mức độ giám sát khác với những nơi khác.

Độ chính xác của kính viễn vọng vừa phải. A Thành đã quan sát qua cửa sổ sát đất suốt một ngày, nhìn thấy hết những người ra vào tòa nhà.

Vào tối, Minh Lâu đến, kéo một chiếc vali, đậu xe ở cửa ra vào.

Là đồ thu dọn từ số 142 Mộ Quang Lý, chẳng qua là đồ dùng cá nhân, thiết bị liên lạc còn có một bức tranh.

Minh Lâu lại về nhà lấy một vài bộ quần áo, một vài tập thơ mà A Thành xem mãi không chán trước đây và một vài đĩa CD. Súng, dây cước và các công cụ dùng để sửa đổi thiết bị đầu cuối, anh đặt chúng vào ngăn che giấu.

A Thành pha cà phê, sắp xếp xong xuôi tất cả các vật dụng, chỉ có bức tranh là không dễ xử lý.

Lúc đó suy nghĩ của cậu đều hướng về sơ đồ mối quan hệ đằng sau nó, không để ý nhiều đến phối cảnh và màu sắc, cậu cứ tưởng Lương Trọng Xuân sẽ phá hủy nó cùng sơ đồ mối quan hệ, nhưng mà ông ta đã không làm vậy. Minh Lâu đã đem nó đến đây, dù sao cũng không thể vứt nó đi được.

Cậu đứng ở hành lang, nhìn lần cuối, cuộn lại đặt trong một cái bình bằng sắt rèn ở góc phòng làm việc.

Minh Lâu ngồi trong phòng khách đợi cậu, cậu mang cà phê đến, Minh Lâu không nhận lấy, liếc sang bên cạnh, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

A Thành đặt nhẹ ly cà phê xuống bàn, ngồi xuống.

Minh Lâu lấy trong túi áo khoác ra một lọ thuốc đưa cho cậu, nó có màu trắng bán trong suốt, to bằng ngón tay cái.

A Thành sửng sốt, không dám tiếp nhận nó. Là thuốc giảm đau. Một lọ mười viên, Lương Trọng Xuân đã mang cho cậu mấy lần.

“Bỏ nó đi.” Minh Lâu nói: “Phụ thuộc thuốc, khi em phục chức, điểm tự chủ sẽ bị hạ xuống.”

A Thành không nói chuyện. Thì ra còn có chuyện phục chức, từ trước đến nay cậu chưa từng nghĩ tới.

“Không đau lắm đâu. Lúc bị thương có thể chịu đựng được”, Minh Lâu nói. Truyện Teen Hay

A Thành rời khỏi ghế sô pha, nửa quỳ xuống bên cạnh đầu gối Minh Lâu, nói: “Nếu bị thêm một lần nữa, em cũng có thể chịu đựng được, cái này chỉ là để chuyển hướng sự chú ý.”

Minh Lâu hạ mắt nhìn cậu, im lặng một lúc, cúi người tìm cuốn sổ cuộn và cây bút máy dưới bàn trà, đặt lên đùi.

“Nghe này, đây là những gì thầy giáo dạy. Mỗi ngày viết ngày tháng rồi viết một cái tên, viết đến khi không đau nữa thì dừng lại.”

A Thành nhất thời không hiểu, hỏi anh: “Tên gì?”

“Cái tên khiến em chuyển hướng sự chú ý.” Minh Lâu dừng lại một lúc, rồi nói, “Tên của anh.”

A Thành hiểu được những lời này, chậm rãi cười nói: “Được.”

Phòng khách im lặng. A Thành cầm bút và cuốn sổ trong tay, lại ngước nhìn Minh Lâu, sau một phút, nhẹ nhàng thử gọi: “Ca.”

Ánh mắt của Minh Lâu nhìn thẳng vào mắt A Thành, anh ngầm đồng ý cách xưng hô này.

“Buổi tối muốn ăn gì?” Giọng A Thành càng nhẹ nhàng hơn, giống như thì thầm điều không nên nói.

Minh Lâu nghiêng người tiến lại gần, cố nén giọng nói: “Không cần. Anh sẽ đi đón Minh Đài, buổi tối giúp thằng bé ôn bài ở nhà.”

“Khi nào thi?”

“Ngày mai ngữ văn, ngày mốt toán.”

A Thành mắt sáng lên, không cần hỏi thêm gì. Cậu đã chiếm được một thông tin bí mật – Cậu sắp gặp thằng nhóc đó, có lẽ, còn có thể ôm nhóc.

Ngay khi màn đêm buông xuống, Minh Lâu rời đi, mang đi thuốc giảm đau của A Thành.

Đèn của tòa nhà Thông tấn xã Quốc gia vẫn chưa tắt, phía trên đài quan sát treo một mảnh tinh vân, đó là hình ảnh ba chiều sẽ được chiếu vào ngày hôm sau để làm hài lòng khách tham quan. Tầng 32 là bàn điều khiển của nó. Khi trời tối đen mới có người đi lên, mở cửa tuần tra dọc theo hành lang.

A Thành nằm dưới cửa sổ sát đất ngủ gật.

Cơn đau đó lại đến bất ngờ, khi tâm trí hơi thư giãn một chút nó sẽ đến, cậu biết cơn đau không phải từ vết thương trên cánh tay, nó xen lẫn giữa không khí và cái lạnh, sâu thẩm hơn cả sự sợ hãi, nổi sợ tựa như cây sậy trắng bên mép nước trong giấc mơ của cậu.

Cậu lúc đó thật vô dụng, nhìn thấy người đó bị thương nhưng không thể làm gì được, cậu muốn quay về cứu người đó nhưng cậu không thể quay lại.

Cậu thật ngu ngốc không hiểu chuyện, bỏ mặc Độc Xà một mình ở lại thế giới đó cùng những kỉ niệm gắn bó khi còn nhỏ. Vào lúc cậu không hay biết, cánh cửa đó đã đóng chặt vĩnh viễn, cậu cuối cùng cũng không thể cứu người đó.

A Thành bước nhanh trở lại phòng ngủ, mở ngăn kéo bên giường, bên trong chỉ có một cuốn sổ cuộn và một cây bút máy, cậu nhớ bản thân đã đồng ý với Minh Lâu từ bỏ thuốc.

Ngày tháng đã viết xong, A Thành lấy lại bình tĩnh, viết tên Minh Lâu từng nét một, ngay ngắn gọn gàng, chỉ viết một lần thôi, cậu không nở viết nhiều.

Hai ngày sau, Minh Lâu mang theo anh bạn nhỏ đó đến.

A Thành đã khóa chặt vị trí, thời gian ngắt quãng, khu vực nhìn và vùng mù của một nghìn máy giám sát, tất cả đều được đánh dấu trên bản vẽ cấu trúc tòa nhà. Hơi lạ là tầng 32 không nằm trong phạm vi giám sát.

Ngay khi cánh cửa mở ra, Minh Đài như một tiểu hành tinh bay ra khỏi quỹ đạo, lao thẳng vào phòng khách, bổ nhào về phía A Thành.

A Thành đỡ lấy nhóc, ôm nhóc vào lòng, xoay một vòng trong phòng. “Tiểu tổ tông của anh, em nặng quá.”

Nhóc con bám vào cổ A Thành, hít hà như một chú mèo con, nói: “A Thành ca ca em nhớ anh, cũng nhớ món súp cá tuyết và bít tết sốt cà chua của anh nữa.”

Minh Lâu cởi áo khoác ngoài hành lang, không nhìn bọn họ, nói: “A Thành ca ca khi mười tuổi đã là người lớn, Minh Đài lên mười còn để anh ôm, có thấy mắc cỡ hay không.”

Minh Đài hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Minh Đài của đại ca mười tuổi, còn Minh Đài của A Thành ca ca còn chưa tới mười tuổi.”

A Thành gãi đầu mũi Minh Đài. “Vậy em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bốn tuổi rưỡi.”

A Thành bật cười. “Không phải là ba tuổi sao?”

Trước khi Minh Lâu bước vào thư phòng, anh liếc nhìn A Thành, A Thành cảm nhận được, cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, im lặng không tiếng động, một cái nhìn thật lâu, không nói lời nào.

A Thành dẫn anh bạn nhỏ đi siêu thị, mang về cá tuyết, bít tết, mì ống, rau theo mùa và gia vị, phòng bếp đã lâu không được sử dụng, đành phải dọn dẹp từng chút.

Minh Đài bị A Thành ca ca bỏ lại trong phòng ngủ, nhóc đọc quyển sách gối đầu giường một lúc, đọc nửa bài thơ, nửa hiểu nửa không, có lẽ chờ chán rồi nên nhóc đi đến thư phòng, nháo nhào đòi đại ca cùng nhóc chơi đoán Sudoku.

Đó là phương pháp mã hóa thường được sử dụng trong Cục Tình báo, chỉ một phần câu trả lời là đúng, còn phần sai được sử dụng để truyền thông tin. Có một lần, Minh Đài tìm thấy một bản trên bàn của Minh Lâu, không nói không rằng mà đem phần sai sửa lại thành đúng hết. Suýt chút nữa gây ra tai nạn.

Minh Lâu không nở phủi bay niềm vui của anh bạn nhỏ, bế nhóc đặt lên đùi, thuận tay mở tờ báo buổi sáng trong ngày ra, đưa cho nhóc xem đề mục in ở bìa sau bên trong.

Minh Đài nhớ thương món súp cá tuyết, đoán một lúc rồi cũng thấy mệt.

Nhóc nhảy khỏi đùi Minh Lâu, nhẹ như một chú mèo con, đi qua lại trong phòng làm việc vài lần, trong nháy mắt nhóc thoáng thấy bức tranh đang đặt trong góc, một thế giới mới như mở ra trước mắt, nhóc cẩn thận mở nó ra, đặt lên bàn làm việc.

Cuộn tranh không cẩn thận, vết sơn dầu có nếp nhăn, bàn tay nhỏ bé của Minh Đài nhẹ nhàng chạm vào cây cầu bắc qua sông, ngọn cây và đám mây, hỏi: “Đại ca, đây là nơi nào?”

Bức tranh này lúc Lương Trọng Xuân mang đến Minh Lâu đã nhìn thấy. Anh và Minh Đài đứng cạnh bàn làm việc, khóe môi bất giác nhếch lên chứa một chút dịu dàng, nói: “Đây là nơi đại ca từng làm việc.”

“A Thành ca ca có ở đây không?”

“Có. Nếu không sao có thể vẽ bức tranh?”

“Còn Minh Đài thì sao?”

“Em xem, có một cái tổ trên cái cây đó, có một chú họa mi sống trong đó.”

Thằng bé vươn cổ nhìn, Minh Lâu nhìn nhóc nói tiếp: “Mỗi sáng, chú họa mi đứng hót trên cành gần cửa sổ trên tầng ba nhất. A Thành ca ca của em mỗi ngày tỉnh dậy đều bưng nửa bát cháo yến mạch, mở cửa cho nó ăn. Chú họa mi hay hót đó chính là Minh Đài. “

“Là em, là em.” Nhóc con nhanh chóng gật đầu vỗ tay.

Nhóc vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy A Thành đang đứng ở cửa phòng làm việc, nhóc con tinh mắt nhìn thấy hai mắt cậu đỏ hoe, gọi một tiếng “A Thành ca ca?”, chính là một câu hỏi. Minh Lâu cũng ngẩng đầu nhìn.

Khi hai người chạm mắt, A Thành mỉm cười, không có thâm ý gì khác, chỉ nói với Minh Đài: “Rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

Anh bạn nhỏ lập tức đi rửa tay. Bức tranh để lại trên bàn làm việc.

A Thành cùng nhóc con bước ra khỏi phòng làm việc, nhưng không đi bao xa, cậu dừng ở cửa một lúc, hít một hơi thật sâu.

Cậu không dám nhìn xem trên cây có một tổ chim hay không, nếu có cũng là do cậu tùy tiện vẽ, cậu không biết đó là Trạm liên lạc Lương Hà.

Những chuyện trong ký ức của Minh Lâu, nếu cậu cũng nhớ thì thật tốt. A Thành nghĩ. Cậu cảm thấy như thể mình mắc nợ người đó, muốn trả lại nhưng lại trả không nổi.

Khi A Thành còn nhỏ, Minh Lâu chưa bao giờ nhắc đến những chuyện cũ ở Lương Hà với cậu, mà cậu cũng chưa từng hỏi anh, đêm nay có hơi mất kiểm soát, có lẽ sự tồn tại của Minh Đài đã khiến cả hai thả lỏng cảnh giác.

A Thành và Minh Đài ngồi ở góc bàn, không đợi Minh Lâu cùng ăn tối, anh bạn nhỏ đói bụng lắm rồi, ăn một bát canh cá tuyết thích đến mức cứ vùi đầu mà ăn.

A Thành cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ, đưa đến trước mặt Minh Đài, nhìn nhóc ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng lấy khăn giấy lau khóe miệng đầy nước canh của nhóc.

Cậu biết Minh Lâu một lát nữa mới lại đây, bọn họ đều cần một chút thời gian điều chỉnh tâm trạng, để mọi thứ trở lại bình thường.

Món ăn kèm với bít tết là hành tây và ớt chuông, Minh Đài không thích ớt chuông, nhóc lựa ra từng miếng nhỏ, chú ý vào đĩa của A Thành.

A Thành lại đem từng miếng đặt lại trước mặt nhóc, nói: “Ớt Chuông tiên sinh từ nơi xa xôi đến làm bạn với Minh Đài, em không thể không cho ngài chút mặt mũi chứ.”

Anh bạn nhỏ lắc đầu nguây nguẩy: “Minh Đài không muốn làm bạn với Ớt Chuông tiên sinh.”

“Vậy anh đi nói với đại ca, Minh Đài không lễ phép.”

Minh Đài càng cây ngay không sợ chết đứng: “Đại ca cũng không làm bạn với Ớt Chuông tiên sinh”.

A Thành tức giận nhìn nhóc, nhất thời không nói lời nào, không lâu sau, Minh Lâu từ phía sau cậu đi đến, đi tới đối diện cậu ngồi xuống, hỏi: “Nói xấu anh cái gì đó?”

A Thành không nhìn ánh mắt của Minh Lâu, chỉ nhìn nhóc con phàn nàn: “Minh Đài ở cùng với anh, đã bắt đầu kén chọn rồi.”

Minh Lâu cúi đầu, trộn mì Ý trong đĩa, không đồng ý nói. “Ở cùng với em lại tốt hơn chỗ nào?”

A Thành với lấy đĩa của anh, kéo nó qua, lấy từng miếng ớt chuông nhỏ trong mì ống ra, xếp chúng trên mép đĩa, cuối cùng bỏ chúng vào phần của mình, nói: “Ít nhất có thể làm bạn với Ớt Chuông tiên sinh”

Minh Đài ngây người. Nhóc nhìn đại ca, sau đó lại nhìn A Thành ca ca. Nhóc không hiểu vì sao đại ca có thể không ăn ớt chuông, nhưng nhóc cũng không hỏi, nhóc hiểu rõ trong gia đình này, không phải chuyện gì cũng có thể dùng đạo lý để nói.

Minh Lâu đợi A Thành lựa ớt chuông xong, cầm lấy đĩa, thản nhiên nói: “Hai người mà ở cùng nhau, mỗi người nhỏ đi mười tuổi.”

Dỗ nhóc con đi ngủ cũng đã gần mười một giờ.

A Thành pha một ít trà đem đến thư phòng, Minh Lâu quan sát từng bức hình lấy từ camera giám sát.

Cậu đưa trà cho Minh Lâu, nhìn vào màn hình, nói: “Một ngàn hình ảnh giám sát này được lấy theo công thức thống kê, tầng nào cũng có, chỉ có tầng 32 là không có một khung hình nào.”

“Còn mức độ giám sát thì sao?” Minh Lâu hỏi.

“Không có nhiều khác biệt.”

Minh Lâu tắt máy tính, màn hình tối đi, anh ngẩng đầu hỏi A Thành: “Kết luận?”

A Thành suy nghĩ một lúc, trả lời: “Không có giám sát ở tầng 32, chắc là sợ một khi bị xâm nhập, những bí mật của tầng này sẽ từ camera giám sát bị lộ ra ngoài. Vì vậy, mức độ bảo mật của tầng này là cao nhất. Nhưng mà … “

“Nhưng cái gì?”

“Đối với Thông tấn xã quốc gia, đây cũng là nơi không an toàn nhất. Nếu có không kích, thông tin lưu trữ trên tầng 32 sẽ tan thành tro bụi.”

Minh Lâu đặt tách trà xuống. Anh đứng dậy đi đến cửa sổ phòng làm việc, từ đây có thể nhìn thấy một góc của tòa nhà. “Cho nên tầng 32 có lẽ chỉ là một hệ thống cảm biến, nếu tòa nhà này bị tấn công, nơi lưu trữ dữ liệu sẽ được hướng dẫn cách ứng phó.”

“Ý anh là, dữ liệu được lưu trữ dưới lòng đất?” A Thành đi theo phía sau anh, “Em đã kiểm tra, không có nơi nào như vậy ở ba tầng của tầng hầm.”

Minh Lâu cuộn cửa chớp lại, nhìn ra ngoài. “Tòa nhà này đã tồn tại hơn 50 năm, trong suốt thời gian đó đã được tu sửa nhiều lần. Anh và chú Lê mỗi lần đều so sánh với bản phác thảo, dù thông tin không đầy đủ, nhưng có thể chắc chắn, dưới ba tầng ngầm còn có khu vực chưa biết.”

A Thành yên lặng suy nghĩ một hồi, liền nghe thấy tiếng Minh Lâu thì thầm với bóng đêm: “Không sao, thứ chúng ta muốn kiểm soát, có thể kiểm soát, vẫn ở nơi đó.”

Đêm nay, không có hình ảnh ba chiều nào được hiển thị trên đài quan sát, A Thành theo hướng mắt của Minh Lâu nhìn lên, nhìn chằm chằm vào sàn bóng mờ dưới đài quan sát.

“Đúng rồi.” A Thành đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Cậu xoay người bước tới bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp giấy tờ, đi trở lại, đưa đến trước mặt Minh Lâu.

Xấp giấy rất dày, Minh Lâu mở từng trang, từ trang đầu đến trang cuối, nét chữ ngay ngắn, không thô ráp, đó là quy tắc hành động A Thành sao chép cả trăm lần, có thể thấy người viết tâm bình khí hòa.

Minh Lâu còn thật sự nghiêm túc xem hết, không nói gì, anh ngước mắt lên nhìn A Thành, chờ đợi câu trả lời của cậu.

A Thành đứng trước mặt anh, giống như một đứa trẻ nhận sai. Cậu nói: “Em xin lỗi. Em đã nghĩ về điều đó. Anh bảo em không cần quan tâm đến chuyện Độc Xà, em không làm được.”

Ánh mắt của Minh Lâu sâu hơn một chút, A Thành không nhìn anh cũng nhận ra điều đó. Cậu mặc kệ hậu quả tiếp tục những lời muốn nói.

“Ngược lại, anh ấy là điều em quan tâm nhất, anh ấy đã phải gánh chịu bao nhiêu ủy khuất, những năm qua đã sống như thế nào. Đất nước này, không, là có người phạm sai lầm đã hy sinh anh ấy, vì để chuộc lại lỗi lầm đó, anh ấy còn có thể sẽ tiếp tục hy sinh, nghĩ đến anh ấy là một người như vậy … “

A Thành quay đầu về phía cửa sổ, ngước mắt qua khe rèm nhìn tòa nhà đằng xa, cậu muốn ngăn nước mắt nhưng đã thất bại, một giọt rơi xuống, chiếu sáng tựa như một ngôi sao, cậu nói: “Nghĩ đến anh ấy là một người như vậy, em đã rất sợ, em muốn giữ anh ấy lại, nếu em chọn để anh ấy một mình trên chiến trường, thế giới này thật không công bằng với anh ấy. “

Để che giấu nỗi buồn, cậu cố nặn ra một nụ cười.

Minh Lâu lắng nghe, nhìn thấy, không nói lời nào, không bỏ qua một biểu hiện nào, anh không có ý định ngăn lại.

Người nói tự cho là bình tĩnh, nhưng những gì nói ra lại rất tùy hứng. Minh Lâu đang đợi, A Thành luôn tinh ý, khi nhận ra mình thật trẻ con, cậu sẽ dừng lại, nhưng nó đã không theo ý muốn của anh, những gì A Thành nói sau đó đã khiến tình hình hoàn toàn mất kiểm soát.

A Thành nói: “Em biết em nói như vậy thật nực cười, em căn bản không biết anh ấy, cũng không hiểu rõ anh, ngoại trừ việc khiến anh thêm phiền não, em không làm được gì cả, cũng không nhớ được gì cả, không thể giúp được chút nào cho anh …… “

Minh Lâu ngăn cậu lại. Không phải bằng súng.

Anh giữ lấy gáy A Thành, kéo lại, hôn lên môi cậu. Nụ hôn không sâu lại nặng triễu, im lặng một lúc, sợ nếu không như vậy sẽ không chặn được những lời ngốc nghếch này.

A Thành sững sờ, quên cả chớp mắt. Nước mắt lại phản ứng rất nhanh, nụ cười kia bị nén trở lại, lúc này đây đã không thể kìm chế được nữa. Như thể “ca”đang bắt nạt cậu.

Minh Lâu đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cậu. Vào lúc nụ hôn sắp rời đi, A Thành đuổi theo, mặt kỹ thuật không được đảm bảo, nhưng sức mạnh không thể nhầm lẫn được, tuyên bố nó.

Minh Lâu đào sâu nó. Lần này thật sự là bắt nạt. Anh không sợ dọa cậu chạy mất, thậm chí còn cố ý muốn dọa chết cậu.

A Thành nói nhiều như vậy, chẳng qua là sợ anh không hiểu, trong lòng cậu có anh. Chuyện này anh đã biết từ lâu. Nhưng mà, trong lòng anh có cậu, lại nhất định phải làm đến mức này, ép anh phải tự mình thừa nhận trong lòng anh cũng có cậu.

Đứa nhỏ do một tay mình nuôi dưỡng, khi còn nhỏ ngoan ngoãn là thế, lớn lên lại không hiểu chuyện đến như vậy, muốn bỏ lại không nỡ. Trong lòng anh hờn dỗi, hành động cũng giống như đang trừng phạt.

A Thành không có bị dọa sợ, cậu thuận theo. Tay cậu từ từ đặt lên vai anh, không có sợ hãi, trong sách đã nói gì nhỉ, tình cảm trải qua sinh tử, người đó tức giận thế nào, cậu đều có thể nghênh đón.

Nụ hôn đầu tiên, kéo dài lại phức tạp.

Anh bạn nhỏ chạy đến thư phòng, cả hai đều nghe thấy tiếng bước chân.

Nụ hôn bị chia tách cách một gang tay, nhưng hơi thở vẫn còn quanh quẩn, không bị cắt đứt. Trước khi tiếng bước chân của Minh Đài ổn định ở cửa, Minh Lâu đặt một nụ hôn nữa lên môi A Thành, nụ hôn vội vã mà mạnh mẽ, lần này thật sự khiến A Thành sợ đến toát mồ hôi hột.

Anh bạn nhỏ vừa đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một màn này.

Nhóc đứng ở cửa, xem như chưa thấy một màn vừa rồi, mặt không chút thay đổi nói: “Em ngủ không được, ai tới nói chuyện với em một lát, em sẽ nói cho người đó một bí mật.”

A Thành và Minh Lâu nhìn nhau một lúc, dẫn nhóc con trở lại phòng ngủ.

Chiếc giường nhường lại cho Minh Đài, A Thành kéo ghế sô pha nhỏ, ngồi ở mép giường, nắm tay nhóc, nhìn nhóc.

Anh bạn nhỏ hiếp mắt một lúc, cảm thấy đại ca sẽ không qua đây nên từ dưới gối lấy ra một tấm ảnh, nhóc nói nhỏ: “Đây là Cẩm Vân muội muội của em, anh thấy có đẹp không?”

Đó là một cô bé tầm tuổi với Minh Đài, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, đôi mắt sáng và mái tóc dài đen bóng. A Thành từng nghe Minh Lâu nhắc đến cô bé, cô bé là đứa nhỏ nhà cô Tô giáo viên chủ nhiệm.

Cậu nói: “Thật là đẹp. Khi nào em đưa Cẩm Vân muội muội về nhà làm bài tập?”

Anh bạn nhỏ bật cười, một lúc sau, cầm tấm ảnh buồn rười rượi. “Em không dám, đại ca sẽ tức giận.”

A Thành ngẩng đầu, Minh Lâu đứng ở cửa phòng ngủ đối diện, nhìn sang bên này, Minh Đài không biết. A Thành cố ý nói, “Không có đâu. Minh Đài đã mười tuổi có thể nói chuyện yêu đương rồi.”

Đôi mắt Minh Lâu nhìn cậu chằm chằm, có vẻ không đồng tình với cách nói của cậu. A Thành mỉm cười, không nhìn nhóc nữa.

“A Thành ca ca, khi anh mười tuổi, anh đã có người mình thích chưa?” Minh Đài hỏi đột ngột.

Minh Lâu nghe vậy, xoay người bước vào phòng ngủ, đóng nhẹ cửa lại.

A Thành lúc này tâm trạng vẫn còn rối bời, không nghĩ được gì, lòng bàn tay vẫn còn lạnh lẽo, nhưng cũng đủ ứng phó được anh bạn nhỏ này, cậu tìm từ thích hợp rồi nói:

“Từng có.”

“Vậy đại ca có tức giận không?”

“Không có. Lúc đó đại ca không biết.”

“Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó cũng không biết.”

Minh Đài có chút tò mò, nhóc bật dậy khỏi gối, tiến lại gần, hỏi nhỏ: “Vậy thì khi nào anh sẽ nói với anh ấy?”

“Sẽ không nói với anh ấy.” A Thành mỉm cười, đáp lại một cách nhẹ nhàng.

Anh bạn nhỏ duỗi ngón út ra, “Vậy thì em cũng sẽ không nói cho anh ấy biết.”Nhóc nghoéo tay với A Thành ca ca.

—–o0o—–

Bé Minh à, cái đó gọi là tiêu chuẩn kép, tội nghiệp em