13
Kỳ thi giữa kỳ, tôi giành được vị trí nhất toàn thành phố. Thẩm Du thì đã lấy lại phong độ và đứng thứ ba toàn trường. Thành phố dành hai suất để các học sinh xuất sắc đi nghe bài giảng của các giáo viên nổi tiếng, nhằm ôn tập và dự đoán đề thi.
Thẩm Thừa Vận lấy lý do “yêu sớm” để đình chỉ tôi một tuần, hiển nhiên ghi tên Trần Ngôn Thanh và Thẩm Du vào danh sách.
Trần Ngôn Thanh đứng từ xa nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thẩm Du thì khóc lóc sau giờ học, đòi nhường suất của mình cho tôi. Nhưng tất nhiên cuối cùng chuyện này vẫn chẳng thay đổi.
Tôi không bận tâm chuyện này lắm, điều tôi thực sự quan tâm là thái độ của Trình Dã.
Khi nghe tin tôi bị đình chỉ học, đôi chân đang rung dưới bàn của cậu ta đột nhiên ngừng lại. Dù Trình Dã đã có những thay đổi, tôi vẫn không thể chắc rằng khi đến thời khắc quan trọng, cậu ta sẽ từ bỏ Thẩm Du để chọn tôi.
Tôi cần có một kế hoạch an toàn hơn.
“Này, muốn duy trì mối quan hệ lâu dài với một cô gái thì phải đưa cô ấy vào thế giới của cậu. Đây là cơ hội để cậu dẫn tôi đi chơi đấy.”
Trình Dã lập tức đáp lại: “Cậu không cần học à?”
“Từ khi nào cậu lại quan tâm đến việc học của tôi thế?”
Trình Dã không trả lời, 20 phút sau, tiếng động cơ xe máy vang lên ngoài ngõ. Cậu ta nhắn tin: “Ra đây.”
Trình Dã mặc chiếc áo khoác da màu đen, đdưới mũ bảo hiểm lộ ra đôi mắt cuốn hút. Tôi cũng chẳng tỏ ra ngại ngùng, đội mũ bảo hiểm, leo lên xe, và ôm chặt lấy eo cậu ta.
Hôm đó trời rất đẹp, hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời mây. Cây cầu vượt biển dài vô tận, nhưng ngồi sau xe máy của Trình Dã, nó dường như trở nên ngắn hơn. Gió thổi qua tai, cùng với tiếng gào thét của sự phấn khích tuổi trẻ.
Bảo sao có nhiều người thích Trình Dã đến vậy. Cảm giác đi xe với cậu ta quả thật vừa ngầu vừa sảng khoái.
Sau khi rong ruổi, Trình Dã đưa tôi đến một quán karaoke mà cậu ta thường lui tới. Vừa vào cửa, chúng tôi đã bị nhân viên chặn lại.
“Xin lỗi anh Dã, hôm nay đã có người bao trọn gói rồi.”
Trình Dã nhếch cằm, kéo tôi ra ngoài. Đột nhiên, cửa bị chắn lại.
“Ồ, ai đây nhỉ? Không phải là anh Dã à?”
Một gã với mái tóc nhọn như lông nhím nhìn tôi từ đầu đến chân.
“Đây là chị dâu à? Trông xinh đấy nhỉ! Đọc Full Tại Đọc Truyện
Trước lời chọc ghẹo đầy ẩn ý của gã đàn ông đầu đinh, tôi vẫn giữ im lặng, không phản ứng.
Hắn cười lớn, quay sang đám người trong phòng nói tiếp, giọng đầy trêu tức:
“Còn là học sinh ngoan ngoãn đấy nhé, mang cả cặp sách cơ mà!”
“Hahaha!”
Tiếng cười hùa theo đầy mỉa mai.
14
Lúc này, từ trong phòng riêng, vài người đàn ông khác bước ra. Từng gương mặt đều lộ rõ vẻ xảo quyệt, bất cần.
“Đi nào, hôm nay là địa bàn của Lệ ca, tính lại món nợ cũ thôi.”
Tôi và Trình Dã bị đẩy vào căn phòng lớn nhất. Khói thuốc mờ mịt khắp nơi, ai đó đang hét lên bài hát: “Dù chết vẫn muốn yêu—”
Chính giữa phòng có một vòng người, nhưng ngay lập tức tôi nhìn thấy người ngồi ở vị trí trung tâm. Một bộ vest cắt may vừa vặn, gọng kính kim loại sáng loáng. Anh ta chỉ ngồi đó, không làm gì cả, nhưng vẫn tỏa ra khí chất ung dung và tự tin, thu hút mọi ánh nhìn.
Thẩm Lệ, kẻ tương lai sẽ trở thành bá chủ phương Bắc.
Giống như tôi, anh ta xuất thân nghèo khó, nhưng nhờ thành tích xuất sắc mà được đặc cách vào đại học. Sau đó, Thẩm Lệ được cấp học bổng du học nước ngoài và khởi nghiệp thành công tại Mỹ, giành được số vốn đầu tiên. Năm 26 tuổi, anh ta trở về nước và thành lập công ty riêng, trở thành một doanh nhân thế hệ đầu.
Công ty của Thẩm Lệ là đối thủ tài chính duy nhất có thể cạnh tranh với tập đoàn của Trình Dã.
Sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi đã thu hút sự tò mò của tất cả mọi người đang hát và nhảy múa. Chỉ riêng Thẩm Lệ vẫn ung dung nhấp một ngụm rượu vang.
Dường như không có điều gì có thể làm anh ta bận tâm.
“Lệ ca, đây là Trình Dã, người tháng trước đã gây rối ở chỗ của chúng ta.”
Hóa ra đây là dịp để lật lại món nợ cũ trước mặt đại ca. Nhân viên phục vụ đi ngang qua, Trình Dã tiện tay cầm lấy một ly rượu và ngửa cổ uống cạn.
“Lệ ca, em không biết anh đã trở về, tự phạt một ly.”
Căn phòng bỗng im lặng như nhà xác.
Không ai nói gì, không ai hành động, mọi người đều nín thở.
“Cạch.”
Thẩm Lệ đặt ly rượu xuống bàn, tiếng chạm ly với mặt bàn vang lên thật rõ ràng và bất ngờ.
Gã đàn ông ngồi bên cạnh Thẩm Lệ có vẻ ngoài đào hoa, đôi mắt dính chặt vào tôi đầy thô lỗ.
Gã cười khẩy:
“Cô gái đi cùng anh Dã trông xinh thế này, không mời Lệ ca một ly để làm quen sao?”
15
Trình Dã vô thức đứng chắn trước tôi, rõ ràng là để bảo vệ. Nhưng đáng tiếc, trong mắt Thẩm Lệ, Trình Dã chẳng khác nào con kiến. Ngay cả chính mình còn không bảo vệ được, huống chi là bảo vệ tôi.
Tôi nhẹ nhàng nắm tay cậu ấy, ra hiệu không sao, rồi cầm lấy một ly rượu và tiến về phía Thẩm Lệ.
“Lệ ca, ly này em kính anh.”
Thẩm Lệ ngồi giữa phòng, để đến được đó, tôi phải lách qua rất nhiều người. Đặc biệt là khi đi qua gã đàn ông mặt mũi đào hoa ngồi cạnh Thẩm Lệ, gã cố tình đưa chân ra để ngáng tôi.
Tôi thấy rõ, liền cố tình dẫm thẳng lên chân gã và “ngã” xuống trước mặt Thẩm Lệ.
Chính xác hơn là trước đôi chân của anh ta.
Ly rượu trên tay tôi đổ thẳng lên đùi Thẩm Lệ, làm ướt cả vùng giữa hai chân của anh ta.
Không khí xung quanh như đông cứng lại, vài người xung quanh không khỏi hít sâu vì căng thẳng.
“Xin lỗi.” Tôi lên tiếng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Thẩm Lệ nhíu mày, ánh mắt cuối cùng cũng tập trung và dừng lại trên khuôn mặt tôi.
“Cút.”
Anh ta khẽ mở đôi môi mỏng, lạnh lùng nói.
“Còn không mau cút đi!” Ai đó cố gắng xoa dịu tình hình.
“Biến hết.” Giọng nói trầm thấp mang theo khí thế áp đảo của kẻ đứng đầu.
Mọi người trong phòng lần lượt rút lui, sợ rằng nếu chậm trễ sẽ bị liên lụy. Trình Dã bị vài kẻ thù ép đi đến một nơi khác để giải quyết ân oán.
Cậu ta có thể từ chối, nhưng bọn chúng đe dọa rằng nếu cậu ta không đi, chúng sẽ bắt tôi đi theo. Không chút do dự, Trình Dã đồng ý, bảo tôi về nhà trước.
Biết chắc rằng đi chuyến này lành ít dữ nhiều, tôi chỉ mong cậu ta bị dạy cho một bài học, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ lo lắng căn dặn:
“Cẩn thận nhé.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Trước khi đi, Trình Dã vỗ nhẹ đầu tôi, an ủi: “Không sao đâu, chỉ đùa chút thôi mà.”
Khi họ đi xa, tôi quay người xuống hầm xe, đứng chặn trước chiếc Maybach của Thẩm Lệ.
Rèm cửa xe kéo kín, tôi thầm nghĩ đến cảnh anh ta phải thay quần trong không gian chật hẹp, thấy buồn cười. Liệu trong bộ quần áo dự phòng có mang theo đồ lót không nhỉ?
Đột nhiên, cửa xe mở ra, đôi chân dài của Thẩm Lệ bước xuống. Nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta lóe lên vẻ khó chịu. Anh ta rút một xấp tiền từ ví, ném về phía tôi.
“Cút.”
Tôi không di chuyển, anh ta lại ném thêm một xấp tiền nữa.
Thấy tôi vẫn không nhúc nhích, Thẩm Lệ cúi người xuống, giữ chặt vai tôi, giọng anh ta trầm thấp và đe dọa:
“Tôi không có kiên nhẫn, và tôi cũng không động vào phụ nữ của thuộc hạ.”
Tôi vòng tay qua cổ anh ta, thì thầm:
“Chẳng phải như vậy càng thú vị hơn sao?”