Lạt Mềm

Chương 102




Mẹ cậu sống trên một mảnh thảo nguyên rất xa trung tâm trấn nhỏ.

Sau khi rời khỏi Bắc thành, bà đã đến Tây thành này sinh sống. Bởi vì lo lắng bị ba dượng tìm thấy nên chạy mãi đến nơi thảo nguyên xa xôi ít người biết đến thân phận của bà.

Thảo nguyên rộng lớn như thế, giấu một người vẫn khá dễ dàng.

Bởi vì đường xá xa xôi, lại vô cùng gập ghềnh, xe của bệnh viện chở theo bọn họ mất đến bảy tám tiếng mới về đến nơi.

Kiều Diên đến cũng đã là tối muộn, còn ở lại bệnh viện một hồi lâu, đợi xe chở về đến nơi, cũng đã là rạng sáng.

Lúc trên xe, người phụ nữ kia đã dặn dò Kiều Diên, có thể tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi trên đường. Tuy là nói vậy, bà ấy lại cho rằng Kiều Diên khó mà nghỉ ngơi, dù sao cũng đã xảy ra chuyện như thế.



Nhưng sau khi bà nói xong, Kiều Diên thật sự đáp lại, sau đó không có âm thanh gì nữa.

Một đường này đi mất bảy tám tiếng đồng hồ, xe băng qua màn đêm tĩnh mịch, bên tai chỉ có âm thanh động cơ vượt qua những gập ghềnh nhấp nhô.

Năm giờ sáng, xe về đến nơi ở của mẹ.

Gần như là xe vừa dừng lại, không đợi người phụ nữ kia lên tiếng, Kiều Diên đã mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thảo nguyên cao hơn mực nước biển rất nhiều, năm giờ chân trời đã trắng xoá, có dấu hiệu của ánh nắng sắp lên. Giương mắt nhìn qua, chân trời màu trắng nối liền với thảo nguyên mênh mông xanh rì, từng đàn dê thong thả gặm cỏ, từng đàn ngựa phi nhanh, một khung cảnh tự nhiên đầy ắp sức sống.

"Đến rồi. Đây chính là nơi ở của mẹ cậu." Người phụ nữ nói với Kiều Diên.

Người phụ nữ nói xong, Kiều Diên đáp một tiếng coi như đã biết, lại nói cám ơn bà ấy.

Mọi người xuống xe, sau đó bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho mẹ cậu.

Trước khi đến đây, Kiều Diên cũng đã xác định xong bản thân đến là để lo hậu sự cho mẹ. Người phụ nữ dùng những lời lẽ uyển chuyển khéo léo, nhưng Kiều Diên lại có thể nghe ra hàm ý thực sự trong đó, cũng không vạch trần, chỉ là sau đó khi thuật lại cho Tần Đông Loan, cậu đã nói rõ chuyện lần này cần làm ở Tây thành.

Bởi vì phải xử lý hậu sự cho mẹ, Tần Đông Loan còn dẫn thêm mấy người đến đây. Mọi người xuống xe, bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.

Phong tục chôn cất của người bản địa ở Tây thành không giống với những nơi khác. Sau khi xuống xe, bọn họ tìm Kiều Diên hỏi muốn chôn cất thế nào. Kiều Diên không am hiểu chuyện này, nhưng cũng tỏ ý bọn họ có thể cứ theo tập tục của nơi này mà làm.

Cứ như thế, nơi ở của mẹ cậu đã được bài trí xong linh đường.

Tuy nói thảo nguyên mênh mông bát ngát, khoảng cách giữa các nhà không gần, nhưng trong lúc bên này chuẩn bị sắp xếp tang lễ, mọi người ở xung quanh cũng đã tìm đến.

Hôm qua sau khi thấy Chu Hồng được khiêng đi, mọi người cũng đã biết bà khó mà qua khỏi. Sắc mặt mọi người đều đượm buồn, có thể thì đều tận lực giúp đỡ công việc ở đây. Trong lúc giúp đỡ, đôi khi cũng sẽ đưa mắt về phía Kiều Diên và Tần Đông Loan, vừa quan sát vừa đánh giá.

Người phụ nữ kia phụ trách khu vực này, mọi người ít nhiều có biết. Ngẫu nhiên có hàng xóm hỏi thân phận của Kiều Diên, bà sẽ nói cho bọn họ.

Thời gian dần trôi, trời cũng đã bắt đầu sáng.

Vốn chỉ có vài tia nắng phía cuối chân trời, hiện tại mặt trời đã ló ra một nửa. Nắng ban mai vàng rực, chiếu lên mảnh cỏ trên thảo nguyên đang theo gió phiêu tán, nhìn từ xa tựa như những cơn sóng ánh sáng lấp lánh.



Bởi vì đã có người đến phụ trách chuyện chôn cất, Kiều Diên ngược lại không cần làm gì cả. Bên trong là một khung cảnh bận rộn, Kiều Diên đứng đó một lát, cuối cùng xoay người đi ra ngoài.

Mặt trời vẫn chưa lộ hết ra, nhưng sắc trời đã sáng hơn vừa rồi rất nhiều. Thảo nguyên có gió nổi lên, ngọn cỏ theo gió đung đưa.

Kiều Diên đứng dưới trời đất bao la, giữa gió thổi cỏ lay.

Cậu nhìn về phía mặt trời phía xa, bầu không khí của buổi sớm còn dày đặc hơi ẩm, chân trời chiếu ra ánh nắng, xung quanh là những áng mây mờ, thảo nguyên dâng lên một tầng sương mù. Sương mù dày đặc, mang theo cảm giác lành lạnh. Kiều Diên đứng ngoài cửa một lát thì Tần Đông Loan đi ra, trên tay anh là một chiếc áo khoác.

"Sáng sớm lạnh." Tần Đông Loan nói.

Kiều Diên quay đầu, nhìn anh một cái.

Người đàn ông mặc chiếc áo khoác gió đơn giản, màu da có hơi trắng lạnh. Ánh mắt anh vẫn đen sâu thăm thẳm, trầm tĩnh mà nhìn cậu. Kiều Diên đưa tay ra, nhận áo mặc vào.

Hai người đều mặc áo khoác gió mỏng, đứng dưới sương mù, nhìn mặt trời đằng xa đang dần lên cao.

Tần Đông Loan cùng Kiều Diên tới đây. Từ hôm qua nhận điện thoại cho đến hiện tại, anh vẫn chưa nói gì về chuyện này với cậu.

Anh chỉ đơn giản là đứng bên cạnh cậu, đi cùng cậu, mỗi lần Kiều Diên muốn nhìn thấy anh, anh đều ở ngay trước mắt.

Kiều Diên nhìn về phương xa, nhìn thấy mặt trời sắp vượt ra khỏi đường chân trời, không biết là đang nghĩ gì.

Tần Đông Loan đứng sóng vai với cậu, hai cái bóng phía sau hai người cũng theo góc tia nắng chiếu xuống dịch chuyển mà thay đổi.

Không biết qua bao lâu, Kiều Diên nhìn về phương xa, nói một câu.

"Sương mù tan rồi."

Tần Đông Loan nghe thấy quay sang nhìn cậu, lại quay đầu nhìn về phía chân trời.

Sau một hồi lâu, mặt trời đã vượt lên khỏi đường chân trời, ánh nắng vốn nhạt nhoà cũng trở nên rực rỡ. Những tầng mây mờ chắn tầm mắt theo ánh nắng chiếu rọi dần tan đi.



Mây tan, ánh nắng chiếu rọi muôn nơi, sương mù trong không khí cũng hoàn toàn tan biến.

Tần Đông Loan nhìn bầu trời xanh trong phía trên thảo nguyên, ánh sáng trong mắt dường như cũng được nắng vàng tô đậm thêm mấy phần.

Mặt trời lên cao sẽ xoá tan sương mù, khiến cuộc sống cũng trở nên ấm áp mà sáng lạn.