Lập Quốc Ký I

Chương 11






Chương 11: Nữ nhân không biết hận mất nhà


Bị nhốt trong thần điện, tám vị công chúa của Oa Cát sứ quân chỉ biết ôm nhau khóc. Tư Lý đã muốn mở cửa xông ra ngoài nhưng bị các tỷ tỷ cản lại. Phụ vương vẫn còn bên ngoài, hơn nữa còn có Tử Minh. Lúc nàng hát cũng không thấy mặt huynh ấy, nhưng nàng biết huynh ấy vẫn đứng đâu đó nhìn mình. “Huynh đã hứa đến xem muội biểu diễn. Liệu huynh có bị liên luỵ trong đợt tấn công đó không?” Nàng bị các tỷ tỷ giữ chặt, cũng chỉ biết khóc lóc thê lương.

Thời gian trôi qua không biết là bao nhiêu lâu, có lẽ đã một ngày một đêm. Các vị công chúa sau khi khóc khàn cả tiếng đều thấm mệt, ôm nhau ngủ la liệt trên nền thần điện. Các nàng chờ hoài vẫn không nghe nhịp gõ cửa quen thuộc mà chỉ phụ vương và bọn họ biết. Không nghe được tiếng gõ đó, không ai dám mở cửa cả.

Tư Lý một mình thức dậy, bò lại nằm sát ngay khe cửa. Nàng nghe được âm thanh xôn xao bên ngoài. Một lát sau, tất cả im bặt, chỉ có tiếng sáo dìu dặt cất lên. Tư Lý chợt tỉnh hẳn, đây là điệu nhã ca, một khúc hát của Thần Châu mà Minh ca đã dạy nàng. Minh ca đã đến rồi. Tư Lý đứng dậy, khởi động cơ quan mở cửa. Nàng chỉ hé cửa một chút, sau đó nhanh chóng lách người qua.

Khung cảnh bên ngoài làm nàng choáng váng. Nàng lùi lại, tựa mạnh vào hai cánh cửa. Cơ quan cửa lại một lần nữa chạy ngược. Hai cánh cửa đá nặng nề đóng rầm lại sau lưng nàng.

Bên ngoài trời vẫn còn là đêm khuya, nhưng Tư Lý biết đã là tối của ngày hôm sau. Cổ thành đang rực lửa. Những mái nhà tranh bốc cháy, những đống xác người bị đốt đen thui, sách vở đồ dùng cũng đang cháy rực. Những đám lửa đã châm từ hôm qua, cháy một ngày một đêm vẫn chưa thiêu hết Cổ thành.

Hắn ngồi giữa Tế Nguyệt đài thổi sáo, trên ngai vàng được khiêng ra từ cung điện của phụ vương. Toàn thân vận khôi giáp tím đen, gương mặt hắn băng lãnh đầy chết chóc.

Hai tên lính chạy đến áp giải nàng quỳ trước mặt hắn. Hắn nhìn nàng cười khẩy.

-Chỉ có một mình ngươi chạy ra đây thôi sao?

Nàng chỉ biết bàng hoàng nhìn hắn. Đó là một Tử Minh xa lạ nàng chưa từng biết đến

-Chủ soái, nên giết nàng luôn, giống như Oa Cát lão nhân kia!


Thanh Liên lên tiếng. Y chính là sủng nam bên cạnh hoàng thượng, được phái đến làm giám quan của chiến dịch tiêu phiên lần này. Thân mặc võ trang nhưng có vẻ như không hoàn toàn phụ hợp với gương mặt như nữ nhi của y. Gương mặt trắng toát, đôi môi mỏng và đỏ trông như một nét gạch ngang trên khuôn mặt. Mắt y xếch lên trông thật dữ dằn độc ác. Y ghét nhất chính là nữ nhân. nguồn

-Giết đi thì có gì vui. Chi bằng giữ lại làm quân kỹ, phục vụ quân đoàn coi bộ còn có ích hơn. – Giọng Tử Minh ề à nồng nặc mùi rượu, là rượu mừng ‘chiến thắng’ của hắn. - Đem nó nhốt vào cũi, từ từ giáo dục lại sau.

Hắn không liếc nhìn nàng thêm cái nào nữa. Hai tên lính kéo nàng nhốt vào một cũi lớn đầy người. Chỉ toàn là đàn bà và trẻ nhỏ. Các nàng nhìn thấy Tư Lý thì oà khóc.

-Công chúa, công chúa. Phiên Sứ đã bị người ta giết rồi. Là bị cái tên Tử Minh đó giết chết. – Một lão bà chạy đến cầm tay nàng khóc nức nở.

Nàng điếng người không nói được lời nào. Cha nàng đã bị hắn giết, dân nàng bị hắn tàn sát. Hắn còn muốn biến nàng thành quân kỹ để mua vui cho binh lính. Hai mắt nàng trân trân không thể nhỏ ra giọt lệ nào, cả một ngày dài ngồi khóc có lẽ nào nước mắt của nàng đã cạn khô rồi sao.

Trời càng về khuya, tiếng ồn ào của binh lính Thần Châu vẫn chưa ngớt. Bọn chúng đang nhảy múa ăn mừng cho chiến thắng dễ dàng của mình. Rượu chảy như suối và thịt thú rừng nướng thơm phức chất cao như núi. Bọn chúng say men ngà ngà, tưởng như sung sướng lắm. Chỉ còn thiếu mỹ nữ nữa thôi.

Nàng vẫn đang ngồi ngẩn ngơ, không biết là đang tỉnh hay mơ, thì nghe có tiếng người đến. Chiếc cũi gỗ được mở ra. Trước mặt nàng là tên giám quan Thanh Liên cùng với hai tên lính tuỳ tùng.

-Ê ngươi đó, đúng vậy, đang nói ngươi đó! – Y dùng thanh kiếm chỉ vào mặt nàng. – Lần trước ta đã thấy ngươi múa và hát trong đám rước tà giáo đó phải không? Bây giờ bọn ta đang thiếu người, ngươi hãy đi ra giúp vui đi.

Nàng vẫn ngồi im bất động, dùng ánh mắt câm thù nhìn y. Nàng là công chúa của phiên thổ, giọng hát và điệu múa của nàng chỉ để dâng lên Nguyệt thần, chứ không phải là thứ giúp vui của đám quân binh tàn ác kia.

Thanh Liên nhìn thái độ thù địch của nàng. Lẳng lặng không nói một tiếng, y dùng kiếm đâm ngay vào một đứa trẻ trong tầm với của mình. Người mẹ của đứa trẻ thét lên, tất cả mọi người ở trong cũi gào khóc. Nàng kinh hoàng không nói được lời nào, hai giọt nước mắt đã bắt đầu rơi.

-Ngươi chậm trễ thêm một giây nào là ta lại giết thêm một người. – Thanh Liên lạnh lùng ra lệnh. – Đứng lên, đi ra đây.

Nàng chỉ biết lẳng lặng làm theo.

-Hãy chùi sạch gương mặt gớm ghiếc của ngươi. Chúng ta muốn ngươi tới giúp vui chứ không phải trù ẻo. Tóc tai sấp sãi trông thật ghê rợn.

Nàng ngoan ngoãn lấy tay chùi mặt theo lời gã. Bất cứ sự phản kháng nào của nàng đều phải trả bằng mạng người Miêu. Nàng lấy trong ngực áo ra một cây trâm đen, ngoái phần tóc phía sau, bới lên thành một búi nhỏ rồi cài cây trâm vào đó. Thanh Liên nhìn nàng, trông cũng tươm tất hơn rồi, tuy cài cây trâm đen đủi xấu xí đó nhưng nhìn rất thanh nhã. Chắc sẽ giúp vui hơn cho soái gia. Chẳng biết vì sao khi chiếm được Cổ thành chủ soái lại trông có vẻ vô cùng u uất. Trước đây khi ở kinh thành, tuy hắn vẫn mang gương mặt lạnh lùng, nhưng lại hấp dẫn chết người ta. Không như bây giờ, sự băng lãnh của hắn làm người ta thấy ghê rợn không dám đến gần.

Thanh Liên ngồi lại chỗ của mình bên cạnh Tử Minh, ngắm nhìn hắn uống rượu như hủ chìm. Tư Lý bị hai tên cận vệ đẩy vào giữa vòng tròn của bọn quan binh đang say rượu. Vừa thấy nàng bọn chúng ồ ồ cả lên. Thịt nướng, rượu ngon bây giờ có cả mỹ nhân thì còn gì bằng.

Tử Minh đang uống rượu nghe tiếng la hét thì ngừng lại. Hắn bỏ bình rượu xuống bàn thì trông thấy nàng. Chân nàng vẫn không mang giày, bên chân trái mang một vòng lục lạc kêu leng keng theo mỗi bước chân. Nàng vẫn mặc bộ váy áo màu vàng của lần trước, gương mặt có hơi lem luốc. Chỉ là mái tóc nàng đã bới lên, nàng đang cài cây trâm mà hắn tặng. “Quả nhiên Minh Tuyền trâm rất hợp với mái tóc của nàng”.

Nàng chợt mỉm cười với hắn. Tim hắn thắt lại. Nàng sao lại có nụ cười giả dối, trông ghê rợn thế này? Mặt trời trong nụ cười nàng đã tắt, chỉ còn lại bóng đêm u oán bi thương.

-Quan nhân, xin ượn quạt. Thiếp thân sẽ múa bài “Chiết Phiến” để giúp vui ọi người. – Hắn muốn huấn luyện nàng thành quân kỹ, nàng sẽ trở thành quân kỹ cho hắn xem.

Nàng bước tới xoè tay trước mặt hắn xin mượn quạt. Tất cả các quân lính đều ngây người, ngạc nhiên khi hắn móc ra một cây quạt trắng đưa cho nàng.

Chủ soái của bọn hắn thân vận võ giáp, oai phong lẫm lẫm không ngờ lại mang bên người một cây quạt trắng. Mà điều bọn chúng ngạc nhiên nhất, chính là tại sao nữ tử vừa mới đến kia lại biết hắn có mang một cây quạt kia.

Nàng dĩ nhiên là biết hắn mang theo cây quạt này. Có ba vật bất ly thân mà hắn mang bên người: nhuyễn kiếm, sáo ngọc và một cây quạt trắng. Ngày xưa khi trà trộn vào Cổ thành, để giả dạng yếu đuối vô dụng nên hắn mang theo mình một cây quạt trắng.

Cây quạt trắng đó thường xuyên được hắn mang ra che nắng cho nàng khi đi ngoài trời, quạt cho nàng mát sau những buổi chạy chơi khắp nơi. Còn nàng cũng đã từng cầm cây quạt đó quạt cho Từ Tử Minh, khi hắn chép phạt Nữ Kinh dùm nàng. Tất cả những thứ trên người hắn, nàng dĩ nhiên đều biết. Trừ thân phận khâm sứ tiêu phiên của hắn.

Nàng cầm cây quạt xoè ra, thân hình đứng yên, gió lay lay áo váy phấp phới. Nàng bắt đầu múa. Vừa múa vừa hát một giai điệu u thương. Cánh tay uyển chuyển, thân hình lã lướt. Tiếng chuông bạc leng khen theo từng bước nhảy của nàng. Cánh quạt lúc xoè ra gập lại, chuyển tải một câu chuyện tình đau thương.

“...Phong phi phi,
Vũ phi phi,

Phong vũ tần thôi thái bút huy,
Bút huy đô thì phó tình nhi.

Quân hữu tâm,
Ngã hữu tâm,
Mộng hồn tương luyến liễu hoa âm,
Thi đồng ngâm,
Nguyệt đồng châm,
Nhất tự sầu phân nhuệ,
Hà nhân noãn bán khâm,
Mạc đàn li khúc oan tri âm,
Trực tu khí trí thử dao cầm,
Cao sơn lưu thuỷ vãn tương tầm,
Ưng bất hận ngâm thán cổ câm.

Quân hà kì,
Ngã hà kì,
Lữ đình lai đắc lưỡng thê trì,
Dánh tần phi,
Bút tần huy,
Nhất trường đô bút thiệt,
Hà xứ thị tình nhi,
Hảo bằng tâm thượng các tương tri,
Dã ưng giao thác thử duyên đề,
Phương tâm thệ bất phụ gia kì.”
(trích “Thuật ý kiêm trình hữu nhân Mai Sơn Phủ” – Hồ Xuân Hương)

“...Mưa trôi đi
Gió trôi đi
Mưa gió giục hoài cất bút thi
Viết thi gửi tới khách "tình si"

Chàng có tâm
Thiếp có tâm
Mộng hồn lưu luyến bóng hoa râm
Thơ cùng ngâm
Rượu cùng trăng
Tự lúc buồn chia biệt
Ai người ấm nửa chăng?
Chớ đàn li khúc oán tri âm,
Đành xem như hết tiếng dao cầm
Hẹn nhau nơi non nước muộn mằn!
Chớ buồn mà than thở cổ câm.

Chàng hẹn gì
Ta hẹn gì
Hai ta đều muộn, nói mà chi
Trà mà chi

Bút mà chi
Cũng là thiến lí cả
Ai là kẻ tình nhi
Hiểu nhau trong dạ khó khăn gì
Hãy nên trao gửi mối duyên đi
Lòng son ai nỡ phụ giai kì.”

Giai điệu bi thương của bài hát đầu tiên mà hắn thổi cho nàng nghe, bài hát nàng tặng hắn lúc chia tay. Khúc hát định tình của hai người.

Hắn rơi nước mắt nhưng cố gắng nhanh chóng gạt đi.

Thân hình uyển chuyển đã dừng lại, gió vẫn còn lay lay áo váy nàng. Các binh sĩ ngẩn ngơ hồi lâu vẫn im lặng. Điệu múa như thiên tiên mà giọng hát cũng thật xuất trần. Bọn hắn lần đầu tiên cảm nhận như thế nào là đẹp. Không ai thốt lên được lời nào.

Chợt có một tiếng cười cổ quái vang lên. Đó chính là Thanh Liên. Gã ngâm hai câu thơ nhại theo lời cổ nhân châm chọc nàng:

“Nữ nhân không biết hận mất nhà
Bên bờ sông Nguyệt hát tình ca”

-Ha ha, hôm nay chính ta mới được, biết nữ nhi vốn ngu si như vậy.

Nàng liếc nhìn gã một cái toé lửa nhưng nhanh chóng đè nén xuống. Phải nhẫn, nhẫn nhịn mới không hư việc lớn. Nàng hít một hơi, nhìn thẳng vào Tử Minh.

-Quan gia, bài hát nghe rất là khó chịu sao? – Nàng nhìn gương mặt hắn nhăn nhó vô cùng xấu xí, cái nhíu mày khắc thành một cái rãnh sâu trên trán hắn.
-Phải, nghe rất khó chịu.

Tâm tư của hắn vốn không bao giờ che giấu được nàng. Hắn lấy tay xoa trán, thuận tiện che đi đôi mắt đã đỏ ngầu của mình.

-Quan gia, trả quạt cho ngài.

Nàng xếp cây quạt lại, tiến đến gần bên bàn hắn trả quạt. Hắn đưa tay ra, không dám nhìn vào đôi mắt dữ dội của nàng.

Quạt đưa gần tới hắn, nàng bấm mạnh vào cán, một lưỡi dao ám khí bật ra. Không chút do dự, nàng đâm sâu lưỡi dao vào tim hắn.

“Chết tiệt!” Sao hắn lại quên mất trong quạt có ám khí mà lại đưa nó cho nàng. Cây quạt vốn là một vũ khí phòng thân của hắn. Lưỡi dao không dài nhưng có chứa kịch độc. Nhiều lần nàng cầm cây quạt này chơi, đã phát hiện cơ quan trong đó. Hắn muốn giấu, nên nàng cũng không hỏi. Chỉ là hôm nay tiện tay lấy ra xài.

Thanh Liên ngồi bên cạnh thét lên một tiếng, kiếm rút ra chém về phía nàng. Một vết thương dài kéo từ bả vai nàng đến cổ tay. Máu chảy đầm đìa ướt đẫm thân áo của nàng.

Mấy tên thủ vệ xông vào đè nàng xuống. Nhưng nàng không kêu la tiếng nào. Chỉ có một tràng cười dài ghê rợn. Nàng đã trả được thù. Giết được kẻ phá tan nhà nàng, hại chết phụ thân nàng. Tiếng cười dài nhưng thật nức nở. Không ai hiểu nàng đang nghĩ gì.

Hắn được hai tên thủ vệ chạy đến đỡ. Bọn họ dùng tấm vải lớn chặn vào vết thương trên ngực Tử Minh, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra. Hắn muốn ngồi dậy để xem nàng sao rồi. Hắn muốn hét to, “không ai được làm hại nàng”. Nhưng không âm thanh nào phát ra được. Kịch độc nhanh chóng thấm vào, lan ra khắp người hắn. Trước mắt hắn mờ dần, rồi bị rơi vào hôn mê.