Lập Hạ - Dư Lí

Chương 8: Có thể hay không [H]




Ngụy Lật chống tay xuống đệm giường, người đàn ông đứng ở phía sau cô, vòng eo rắn chắc dùng lực thúc vào, nhận ra cô cắn môi không phát ra tiếng kêu, động tác lại càng mạnh bạo càn rỡ.

“Sao không gọi chú, không phải vừa rồi em gọi thuận miệng lắm sao, hửm?”

Ngụy Lật cong eo, xương bướm tinh tế sau lưng nhô lên từng đường cong tuyệt mỹ, tóc dài rũ xuống hai bên mặt, lay động theo từng cú thúc của anh, tựa như hồ thu gợn sóng nước.

Anh vén tóc cô, một tay xoa nắn cặp đào mẩy, liên tục ra vào, Ngụy Lật khó nhịn mà rên rỉ, nhỏ giọng gọi tên anh: “Phó… Thời Cạnh.”

Anh cười hỏi lại: “Phó Thời Cạnh là ai?”

Sau đó ghé lại phả khí nóng rực bên tai cô: “Gọi chú Thời Cạnh.”

Trong mắt Ngụy Lật đong đầy nước mắt, mãi sau mới ấm ức nũng nịu: “Chú…Chú Thời… ưm…Cạnh…”

Phó Thời Cạnh nghe vậy lại càng ra sức đánh mông vểnh, mạnh mẽ đâm thẳng vào, giọng nói đã khản đặc: “Bảo bối ngoan, để chú thương em.”

Ngụy Lật bị anh lăn lộn mồ hôi đầy người, Phó Thời Cạnh thương tình bế cô vào tắm rửa, rồi lại không tránh được một trận trêu đùa ướt át trong phòng tắm. Cô yếu ớt choàng tay ôm lấy cổ anh, hai chân bị bắt kẹp chặt ở hai bên hông Phó Thời Cạnh, cô nức nở theo từng động tác ra vào dưới thân: “Chú.. Thời Cạnh…. Em, em mệt quá…”

Rốt cuộc anh cũng chân thành rủ lòng thương xót, sau khi kết thúc thì săn sóc tắm rửa, quấn khăn tắm kín người cô rồi ôm đặt lên giường. Ngụy Lật khép hờ mắt, tủi thân nhìn anh, Phó Thời Cạnh giang tay ôm siết eo nhỏ, kéo cô lại gần hôn hôn lên mi mắt: “Ngủ đi.”

Hai người đều bận rộn công việc, chỉ cuối tuần mới có thể dành chút thời gian gặp nhau, hôm sau lúc đang ăn trưa, Phó Thời Cạnh đột nhiên nói: “Tuần sau anh và em dọn đến chung cư Nguyên Duyệt đi.”

Ngụy Lật nhớ lại vị trí căn chung cư kia, ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải tòa chung cư ở gần công ty em đó chứ?”

Phó Thời Cạnh gật gật đầu: “Ngày thường anh và em ở bên đấy, cuối tuần thì về lại đây.”

Ý tứ trong lời anh đã vô cùng rõ ràng, Ngụy Lật im lặng không nói gì.

Nếu như vậy, thì không phải là ở chung hay sao?

Phó Thời Cạnh nhận ra cô đang do dự, buông đũa nói: “Tiểu Lật, em không cần đặt nặng trong lòng, anh chỉ muốn hai ta có nhiều thời gian dành cho nhau hơn thôi.”

Ngụy Lật nhìn anh cười cười: “Em hiểu, chỉ là em hơi…” Lo lắng.

Không phải cô không thanh tỉnh, mà là do dự không dám đối mặt. Mặc kệ mối tình này bắt đầu như thế nào, cũng mặc kệ kết thúc sẽ ra sao, cô đều có thể phải trả một cái giá đau đớn. Cô sợ chỉ cần mình ở bên cạnh anh nhiều hơi một chút, lâu hơn một chút, trái tim cô sẽ chẳng thể nào lắng nghe lý trí được nữa.

Phó Thời Cạnh cười trấn an cô: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa.”

Anh rất ít khi ở lại căn chung cư Nguyên Duyệt kia, thành ra đồ gia dụng vẫn còn thiếu khá nhiều, anh bèn đưa Ngụy Lật tới trung tâm thương mại mua ít đồ cơ bản. Khi ngang qua gian hàng nọ, Ngụy Lật nhìn trúng một bình hoa thủy tinh nho nhỏ, màu lam nhàn nhạt, trên thân bình là hoa văn đơn giản nhưng bắt mắt, cô cúi người ngắm nghía chốc lát rồi hỏi: “Anh thấy bình hoa này đẹp không? Đặt ở trên bàn ăn cơm thì thế nào nhỉ, em mua thêm một tấm khăn trải bàn màu trắng nữa.”

Phó Thời Cạnh tùy ý để cô quyết định, đứng một bên gật gật đầu, nâng cằm ý bảo nhân viên bán hàng đóng gói cẩn thận lại. Ngụy Lật theo nhân viên hướng dẫn vào trong tính tiền, anh đứng đợi ở bên ngoài.

Chợt nghe thấy có người gọi: “Thời Cạnh.”

Anh ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, Thư Lâm cùng một người bạn xách túi lớn túi nhỏ trên tay, cô ta ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây thế?”

Phó Thời Cạnh trỏ tay vào trong cửa hàng: “Tiểu Lật đang mua đồ.”

Tươi cười trên mặt Thư Lâm tắt ngấm, bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, cô ta không hề biết anh có thể săn sóc đến độ dẫn một cô gái đi mua đồ, còn kiên nhẫn đứng đợi cô ấy ở ngoài cửa.

Ngụy Lật xách túi đồ ra, vừa thấy Thư Lâm thì có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền mỉm cười: “Trùng hợp quá.”

Thư Lâm cũng nhoẻn miệng cười có lệ, sau đó nhìn Phó Thời Cạnh: “Có muốn đi uống ly nước không?”

Chỉ thấy Phó Thời Cạnh cực kỳ tự nhiên nhận lấy túi trên tay Ngụy Lật: “Lần sau đi, bọn mình còn nhiều đồ cần mua.”

Hai bên ngẫu nhiên gặp nhau, lúc tạm biệt nhau cũng thực nhanh chóng, cùng cô bạn đi được một đoạn, Thư Lâm bỗng quay đầu nhìn lại, người đàn ông cao lớn đĩnh đạc, thân mật nắm lấy tay cô gái có dáng người thướt tha bên cạnh, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy xứng đôi, trong lòng Thư Lâm bỗng nổi lên chua xót.

Bọn họ quen biết nhau gần hai mươi năm, chứng kiến đối phương từ một thiếu niên tràn trề thanh xuân đến tận khi cậu ấy trưởng thành, thành thục. Nhưng rốt cuộc Thư Lâm cô đã đi sai bước nào, để đến cuối cùng vẫn không thể cùng anh bước chung một con đường.



Tác giả có lời muốn nói:

Với tôi (và tôi tin đây cũng là suy nghĩ của nhiều người): Bất kể là thanh mai trúc mã hay là ý trời, thì điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất để hai con người đến bên nhau và ở bên nhau hạnh phúc cũng chỉ có tình yêu.