Lập Hạ - Dư Lí

Chương 25: Tình yêu nhỏ trong thành phố lớn




Sáng sớm thứ Bảy, hai người lái xe trở về biệt thự, dì giúp việc đã tới từ sớm nấu đồ ăn sáng để trong phòng bếp.

Phó Thời Cạnh ở thư phòng xử lý công việc, Ngụy Lật nhàn rỗi không có gì làm, bèn thay quần áo xuống bể bơi.

Nước ở bể bơi mới thay, tựa như tấm gương cho trời xanh soi bóng, xanh ngắt một màu. Từ hồi còn rất nhỏ cô đã được cho đi học bơi, nên cứ xuống nước là như cá về biển khơi, Ngụy Lật thay đổi đủ kiểu bơi, từ bơi ếch sang bơi bướm, rồi bơi tự do, nhớ ngày đó ngâm mình trong nước đến sạm cả làn da mịn màng mới học được cách bơi. Cô bơi tới thành hồ, cầm ly nước ép dưa hấu hút một ngụm mát lạnh, thích ý nhắm mắt hưởng thụ.

Lại một mùa hè đã tới.

Lúc Phó Thời Cạnh kết thúc công việc đã gần giữa trưa, anh ra sân gọi cô vào ăn cơm, lại thấy Ngụy Lật kê tay lên thành bể bơi, ném cho anh ánh mắt đưa tình, trêu chọc: “Tiểu soái ca, xuống đây chơi đi.”

Tiểu soái ca làm như không thấy, xoay người bỏ đi, Ngụy Lật bèn chống tay leo lên, choàng khăn lông lên cổ rồi đuổi theo, lúc tới gần thì vô ý trượt chân ngã nhào vào người anh, Phó Thời Cạnh bị cô đụng cũng lảo đảo, vội vàng vươn tay ra đỡ lấy: “Em cẩn thận một chút chứ.”

Bơi lội hơi lâu nên chân cô lúc chạy trên đất cũng không vững vàng, cười cười vòng tay qua cổ anh rồi leo lên lưng: “Tiểu soái ca cõng em đi.”

Phó Thời Cạnh câm nín, đỡ mông cô cõng vào phòng khách, rồi thẳng tay ném xuống sofa. Ngụy Lật bị quăng xuống, tay chân dang rộng thành hình chữ X, loay hoay mãi mới đứng vững, giận dỗi trừng mắt nhìn anh, lại bị anh đánh vào cánh mông: “Ăn cơm.”

Ăn cơm là chuyện quan trọng, Ngụy Lật đành lủi thủi bước tới nhà ăn, hôm nay dì nấu món sườn heo hầm đậu Hà Lan, Ngụy Lật ngoan ngoãn nhận chén canh nóng hổi từ tay anh. Phó Thời Cạnh chưa ăn ngay mà ngồi ở đối diện nhìn cô, tóc dài được cột cao gần đỉnh đầu, hai bên trán còn dính vài sợi tóc mai ẩm ướt, đôi mắt long lanh rạng rỡ, tựa như cô học trò cấp ba rạng ngời tuổi xuân.

Phó Thời Cạnh cúi đầu húp canh, trong lòng cố sức dằn xuống cảm giác tội lỗi.

Sau khi ngủ trưa, anh ngồi xem phim cùng Ngụy Lật ở phòng khách, ngoài cửa sổ là ánh mặt trời rực rỡ chiếu tỏa, Ngụy Lật ngậm ống hút uống một hơi nước dưa hấu lạnh, sảng khoái vô cùng, còn đưa tới bên môi anh, Phó Thời Cạnh nghiêng đầu không uống: “Ngọt lắm.”

Ngụy Lật lại uống thêm một ngụm, tay luồn ra sau giữ gáy anh, rồi áp môi mình xuống môi anh, Phó Thời Cạnh nào còn chê như vừa nãy, cuồng nhiệt ôm lấy cô, đổi khách thành chủ, mút mát lấy nước dưa hấu ngọt ngào trong khoang miệng.

Ngày mùa hè nóng bức như vậy quả thực rất thích hợp ở trong một căn phòng mát mẻ, thân mật ‘trao đổi chất’ với người yêu.

Chạng vạng, Phó Thời Cạnh tắt điều hòa, mở cửa sổ để gió hè lùa vào. Ngụy Lật ngẩng đầu nhìn anh, bất mãn mà lẩm bẩm: “Nóng!”

“Nóng một lát là quen, ngồi điều hòa nhiều dễ bệnh.” Lúc nói chuyện, anh còn rất ra dáng bậc trưởng bối đang khuyên nhủ cháu chắt.

Ngụy Lật lấy quyển tạp chí ở gần đấy ra sức quạt mạnh, chợt nảy ra một ý: “Chúng ta đi dạo siêu thị mua đồ nấu bữa tối đi.”

Làm sao Phó Thời Cạnh không biết ý đồ của cô, nhưng lại không nỡ từ chối. Ngụy Lật hoan hô một tiếng, đu người lên hôn một cái “chụt” vào mặt anh, rồi thay quần áo cùng anh ra ngoài. Ở đối diện siêu thị là KFC, cô lôi kéo anh vào, nói mình muốn ăn cánh gà nướng vị Orleans.

Phó Thời Cạnh đi vào mua cho cô, còn không quên trêu chọc: “Y như con nít.”

Ngụy Lật cầm cánh gà trên tay, môi bóng nhẫy dầu chiên, híp mắt tươi cười: “Em mê món này từ hồi 5 tuổi cơ.”

Sau đó bọn họ vào siêu thị mua đồ, chợt Phó Thời Cạnh nhận được điện thoại của Lục Thương.

“Thời Cạnh, đi ăn bữa cơm.”

“Mình đang dạo siêu thị với Tiểu Lật.”

“Ha, người đàn ông có tình yêu có khác nhỉ, mua đồ về nấu cơm hả, còn dư cái chén nào không?”

Mang tiếng hỏi dò, song không đợi Phó Thời Cạnh trả lời đã chốt thời gian, tắt máy cái rụp.

Ngụy Lật tò mò hỏi: “Ai vậy anh?”

“Lục Thương.” Anh cất điện thoại vào trong túi: “Cậu ta muốn tới ăn cơm ké.”

Vừa nghe vậy, cô hơi ái ngại: “Hay là ra ngoài ăn đi.”

Phó Thời Cạnh vươn tay kéo vai cô vào lòng, vừa đi vừa nói: “Không sao, cậu ta cái gì cũng ăn được.”

Người ‘cái gì cũng ăn được’ canh đúng giờ cơm mới tới cửa, nhưng vẫn biết ý mang theo một chùm vải, quen cửa quen nẻo nhét vào tủ lạnh.

Bữa tối là bốn mặn một canh, lúc nấu Ngụy Lật còn gọi điện thoại cho dì giúp việc, nhờ dì truyền đạt bí kíp ‘múa chảo’. Lục Thương rất có khiếu nịnh nọt, luôn miệng khen bữa cơm này chỉ có thần tiên mới được ăn.

Cơm nước xong, Ngụy Lật vào bếp rửa trái cây, đẩy Phó Thời Cạnh ra ngoài phòng khách ngồi cùng Lục Thương.

“Hôm nay mình đi ngang qua một quán cafe, cậu đoán xem mình thấy ai?”

Phó Thời Cạnh ngước mắt nhìn hắn.

Lục Thương cũng chẳng hề úp úp mở mở, chỉ nhìn thoáng qua phòng bếp, thấp giọng nói: “Thư Lâm và mẹ cậu.”

Phó Thời Cạnh nghe xong cũng không tỏ thái độ gì, nhàn nhạt dặn cậu ta: “Đừng nói cho Tiểu Lật biết.”