Lập Hạ - Dư Lí

Chương 13: Sóng ngầm




Tối thứ Sáu là buổi hẹn, ngoài Ngụy Lật còn có vài vị lãnh đạo và thư ký cấp cao, đang được đám người cấp dưới dẫn đầu nâng ly kính rượu. Dù là người háo sắc lỗ mãng như Vương Khải Quân, hay bất kể là vị sếp nào khó tính khó chiều, tính tình quái gở, không khí giữa đôi bên bây giờ cũng vô cùng hòa hợp.

Ngụy Lật luôn tránh trong góc, tuy rằng có đứng lên kính rượu hai lần, nhưng mỗi lần cô chỉ uống một ngụm nhỏ cho có lệ. Bỗng nhiên Cố Trạch nâng ly về phía cô: “Lần hợp tác này rất thành công, tôi muốn cảm ơn cô Ngụy vẫn luôn tận tâm tận lực cho bản thiết kế, hy vọng lần sau có thể đồng hành hợp tác cùng cô Ngụy nhiều hơn nữa.”

Sau đó hào sảng ngửa đầu uống cạn, trước bao ánh mắt đổ dồn, Ngụy Lật không thể nào để anh ta bẽ mặt, đành phải uống hết một ly rượu đầy.

Bầu không khí bỗng chốc được đẩy lên cao, Vương Khải Quân cũng cố tình “khích lệ” cô thêm một ly.

Hai ly rượu liên tục bị ép xuống bụng, trên mặt Ngụy Lật dần ửng đỏ mơ màng. Vốn tửu lượng của cô không quá kém, nhưng lại không thể uống nhanh, vừa rồi liên tục uống cạn hai ly, trong bụng như có ngọn lửa nóng cồn cào. Cô khẽ giọng nói với cô gái ngồi cạnh một câu, sau đó đứng dậy đi WC.

Hội sở xa hoa, WC cũng được trang hoàng rực rỡ, Ngụy Lật mở vòi, vốc nước rửa mặt một lát mới dằn được bức bối trong người xuống, hận không thể ném Vương Khải Quân và Cố Trạch xuống đất, mỗi chân giẫm bẹp một người. Ngụy Lật lau khô tay rồi bước ra ngoài, không ngờ vừa ra cửa đã đụng mặt Cố Trạch, anh ta dựa vào tường, cúi đầu nâng tay chỉnh chỉnh cổ tay áo, giữa hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc, thấy cô đi ra thì cười khinh khỉnh: “Tôi còn tưởng rằng cô Ngụy phải kiên cường chống đối đến cỡ nào.”

Ngụy Lật cười nhạt: “Tôi làm việc ở Vạn Lệ, phải dựa vào đồng lương Vạn Lệ để kiếm ăn, sếp muốn tôi đi, sao tôi có thể từ chối?”

Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Cố tổng, lúc thì ngài khua chiêng gióng trống, lúc thì ngài ngoài mặt có vẻ cho tôi mặt mũi, bên trong lại ngầm khiến tôi khó xử. Ngài xem, ngài không cần minh đao ám tiễn hướng mũi dùi về phía tôi mãi như thế, không đáng, cũng không cần thiết đâu.”

Từng lời của cô thẳng thắn vạch trần anh ta, không hề vấp váp. Lúc Ngụy Lật muốn bỏ đi, Cố Trạch duỗi tay ra chặn lại, ai ngờ Ngụy Lật cảnh giác từ sớm, phản ứng mau lẹ gạt tay anh ta xuống. Cô nhìn anh ta, nở nụ cười châm chọc: “Anh làm việc không sáng suốt chút nào cả, tra đủ thứ về tôi, nhưng sao chỉ tra được có một nửa vậy? Anh muốn dây dưa với tôi, nhưng sao không đi hỏi thăm chị họ của anh một chút xem người sau lưng tôi là ai?”

Sắc mặt Cố Trạch trầm xuống, giống như đang cân nhắc lời nói của cô, Ngụy Lật không muốn đứng đây nói chuyện lan man cùng người trước mặt nữa, xoay người trở về phòng bao.

Gần 11 giờ bữa tiệc mới kết thúc, Ngụy Lật nhắn cho Phó Thời Cạnh, dặn anh dừng xe cách xa hội sở một chút. Nhưng lúc Ngụy Lật cùng một vài người khác tiễn mấy vị lãnh đạo rời đi, bên đường có một chiếc Bentley dừng lại, ấn còi hai lần. Ngụy Lật nâng mắt nhìn kỹ chiếc xe, sau đó mới bất đắc dĩ nhanh chân bước đến, mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

Phó Thời Cạnh cũng vừa từ một buổi tiệc rượu trở về, trên người mặc bộ comple chỉnh tề. Xe chạy vững vàng trên đường lớn, Ngụy Lật cởi giày cao gót, cả người dán vào anh, nhưng anh lại chê cô nồng nặc mùi rượu, quay đầu ngó lơ không để ý. Ngụy Lật vòng tay lên cổ anh kéo lại gần mình, nhỏ giọng nói bên tai: “Anh đoán xem, tối nay em gặp ai?”

Phó Thời Cạnh bị cô hỏi một câu chả đầu chả đuôi, chỉ nghĩ rằng cô say rượu làm càn, đành phải tiếp lời: “Ai?”

“Hì hì, Cố Trạch đó.”

Anh cau mày nhìn cô, đôi mắt cô phản chiếu ánh đèn đường, hơi mơ màng, trên gò má phiếm hồng, lại tiếp tục phả hơi nóng vào tai anh: “Anh ta nói, muốn em làm tình nhân của anh ta.”

Bầu không khí trong xe lập tức đình trệ, mặt Phó Thời Cạnh sa sầm, Ngụy Lật ôm eo anh, cười đến run rẩy cả người.

Tối nay Ngụy Lật giống như bị kích thích đến hỏng cả đầu óc, dù tự tổn hại mình 1000 để đả kích đối phương 800 sát thương cô cũng chấp nhận. Nghĩ vậy, cô cười đến độ ứa nước mắt, ngẩng đầu lên lại thấy anh đang lạnh nhạt nhìn mình.

“Phó Thời Cạnh, em không có ý gì khác, chỉ cảm thấy buồn cười quá mà thôi.”

Từ trước đến nay Ngụy Lật luôn biết ý, chưa bao giờ nhắc hay khoe mẽ về Phó Thời Cạnh ở trước mặt mọi người, thỉnh thoảng mẹ cô có bóng gió nhắc tới vị bạn trai này, cô cũng cố ý vẽ ra một vòng tròn giữa cô và anh, yêu đương với anh nhưng lại như cách biệt sinh hoạt.

Nhưng đúng là như vậy, bọn họ cách nhau rất nhiều, rất xa. Gia đình, tiền tài hay địa vị xã hội, tất thảy giữa cả hai đều cách nhau đến lệch trời, nhưng không phải cô không mong đợi. Lần đầu tiên ở bên anh, sáng hôm sau vị trí bên cạnh đã sớm không còn hơi ấm, chỉ có một chiếc thẻ ngân hàng và chìa khóa xe trên tủ đầu giường, còn anh thì đã lên máy bay tới Châu Âu tự bao giờ.

Lúc ấy, cô ngỡ ngàng, nhưng lại không cảm thấy khổ sở, mà chỉ tiếc nuối hơi ấm anh dành cho cô đêm qua.

Phó Thời Cạnh nắm siết lấy cổ tay cô, lạnh giọng nói: “Xuống xe.”

Không phải nói Ngụy Lật.

Xe đang chạy về biệt thự, đã khuya nên đường sá trong tiểu khu yên ắng vô cùng, trong xe cũng chợt im lặng một lúc, tài xế nghe vậy thì biết ý mà xuống xe. Ngụy Lật sợ tới mức ra sức dịch người về phía cửa xe, ai ngờ lại bị Phó Thời Cạnh cầm cổ chân kéo về, một tay anh cởi cà vạt, trói cổ tay cô lại.

Anh quay lưng ngược sáng, Ngụy Lật đã sớm không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ biết anh đang nhéo cằm mình, giọng nói rất trầm.

“Ngụy Lật, em thật sự làm anh thất vọng.”