Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lập Hạ - Dư Lí

Chương 30




Mỗi cuối tuần, Phó Thời Cạnh sẽ ngồi máy bay đến Nam thị, công việc của anh bận rộn, có lần rạng sáng mệt mỏi đã lên phi cơ tới đây, nhưng nhìn ra ngoài màn trời vẫn chưa sáng ngoài cửa sổ, lòng anh lại yên bình đến lạ.

Như vậy cũng rất tốt.

Ngụy Lật đã tìm được công việc mới, công ty không lớn, đồng nghiệp đều là những người trẻ xấp xỉ tuổi nhau, rất nhanh cô đã hòa nhập với bầu không khí làm việc nơi đây, tâm tình cũng tốt hơn trước rất nhiều.

3 giờ sáng, cô đang ngủ say thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Phó Thời Cạnh xách hành lý đứng ở ngoài cửa, thấy cô còn nhập nhèm buồn ngủ thì cười: “Em ngủ tiếp đi, để anh tự lo.”

Ngụy Lật lắc lắc đầu, cầm lấy vali anh vào trong nhà, chỉ vào bộ quần áo để trên sofa, thuận tiện hỏi anh: “Anh đói bụng chưa?”

“Hơi đói.”

“Em nấu tô mì hoành thánh cho anh.”

Rạng sáng không ngủ mà loay hoay trong bếp nấu hoành thánh, cô lấy mấy con tôm đã bóc sẵn vỏ bỏ vào nồi nước, bỗng cảm thấy hơi buồn cười.

Ngày hôm đó, lúc anh trở về Vân thị, cô còn áy náy mất hai ngày, ai ngờ rạng sáng thứ Bảy anh lại gọi cô ra mở cửa, cô chưa tỉnh giấc hẳn, một đường từ phòng ngủ ra đến cửa nhà mà trái va phải đập.

Lúc ấy, cô mở cửa quá nhanh anh cũng không vui, nhíu mày bảo: “Sao em không nhìn qua mắt mèo một chút, nửa đêm nửa hôm, lỡ là người xấu em cũng mở cửa cho hắn ta sao?”

Ngụy Lật bị bộ dạng của anh chọc cho bật cười: “Được, được, lần sau ai mà gõ cửa thì em sẽ gọi 110 trước, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”

Phó Thời Cạnh liếc mắt nhìn cô, lách người vào nhà, đặt hành lý ở một bên, nằm vật xuống sofa rồi nhìn cô: “Em vào ngủ đi.”

“Ừm.” Ngụy Lật mê man quay lại phòng ngủ, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Hay là nằm mơ vậy nhỉ…”

Hôm sau, gần giữa trưa Ngụy Lật mới tỉnh dậy, vừa rời giường đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt. Phó Thời Cạnh đang ngồi ở sofa, thấy cô ra thì không nhịn được trêu ghẹo hai câu.

Ngụy Lật kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, làm bộ nghe không hiểu anh nói gì, xúc một muỗng cơm: “Anh làm hả?”

“Mua.”

Vậy mà còn bày biện ra chén đĩa.

“Lát nữa nhường anh rửa chén.”

Phó Thời Cạnh không đáp, xem như âm thầm cam chịu phận ở nhờ, Ngụy Lật ăn hơn nửa tô mới như nhớ ra chuyện gì, ngẩng đầu hỏi anh: “Sao anh không ngủ ở khách sạn?”

Phó Thời Cạnh vừa giận vừa buồn cười: “Không được, ở khách sạn tốn tiền lắm.”

Đoạn, anh lại nhìn cô: “Em đừng đuổi anh. Chúng ta vẫn yêu nhau, dù em muốn chia tay nhưng anh không thể.”

Ngụy Lật mềm lòng, đồng ý “cấp quyền sở hữu” sofa cho Phó Thời Cạnh.

Cô nấu xong hoành thánh thì bưng lên bàn ăn, Phó Thời Cạnh cầm khăn lông đi ra, ngồi xuống húp thử một ngụm nước, gắp thêm một miếng hoành thánh.

“Vừa miệng không?”

“Ừm.”

“Hoành thánh em tự làm đấy, hôm qua em đi chợ mua vỏ hoành thánh với thịt về làm, bỏ trong tủ đông ăn dần.”

Phó Thời Cạnh ngẩng đầu hỏi cô: “Làm có khó lắm không em?”

Cô ngẫm nghĩ một hồi mới đáp: “Cũng không khó lắm, chỉ tại em chưa làm bao giờ nên hơi vụng, băm thịt cũng mất cả buổi trời.”

“Lần sau anh phụ em.”

Chờ anh ăn xong, Ngụy Lật mới vào phòng ngủ, Phó Thời Cạnh ngủ ở phòng khách như lần trước. Đêm nay cả hai đều trằn trọc khó vào giấc, hai người đều hiểu, ở chung như bây giờ chỉ là tạm thời, chắn giữa bọn họ vẫn còn vấn đề một lời khó nói hết.

Cuối tuần, Phó Thời Cạnh dẫn cô tới một trang trại ở ngoại thành, bọn họ ở trong một căn nhà nhỏ kế hồ nước, từ ban công lầu hai nhìn xuống có thể thấy được cả hồ sen.

Ngụy Lật vịn vào lan can nhìn xuống, ngửi được hương sen nồng nàn mà thanh khiết dễ chịu thoảng quanh trong không khí, quay đầu hỏi anh: “Sao anh biết được chỗ này hay vậy?”

“Lục Thương mách cho anh đấy, cậu ta biết nhiều mấy nơi thế này lắm.” Phó Thời Cạnh đang cúi đầu nhắn tin với Lục Thương, bên kia gửi tới một tin nhắn: “Cậu với em gái Hạt Dẻ thân thương của tôi chia tay rồi nhưng vẫn ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’ đấy phỏng?”

Phó Thời Cạnh mím môi cười, nhanh chóng đáp lại: “Cút cút.”