Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lập Hạ - Dư Lí

Chương 27




[Hoàn cảnh như thế nào mà khiến cả anh và em đều bất lực?

Ai có thể quyết định kết cục sẽ xảy đến giữa người với người?]

Ngụy Lật lái xe về chung cư, từng ánh đèn đường cứ lướt qua, rồi lại lướt qua theo con đường cô đi. Cô đậu xe dưới hầm, xách đồ mua về lên lầu, lấy rau dưa để vào bồn rửa, mở vòi nước. Lúc tiếng nước xối phá tan không gian yên tĩnh, Ngụy Lật bật khóc.

Nước mắt đã nhịn thật lâu thật lâu, tại thời khắc chỉ còn một mình mình, cùng với tiếng nước có thể át đi tiếng khóc, đau khổ cũng chẳng kiềm được nữa.

Cô đã từng suy nghĩ đến hàng ngàn kết cục giữa anh và mình.

Vốn là tình tiết cô chỉ nghĩ sẽ có trong tưởng tượng, nay lại vận vào người cô, thảm thương đến tột cùng.

Lúc Phó Thời Cạnh gọi điện tới, cô đang nằm trên giường, duỗi tay mò mẫm điện thoại, nghe được giọng nói ấm áp của anh, cô như người trong mộng tỉnh lại.

“Em đang làm gì thế?”

“Em đang ngủ.”

Cô chui vào trong chăn nghe máy, thanh âm cũng mơ hồ.

“Ngủ sớm vậy hả?”

“Ừm.”

“Vậy em ngủ ngon nhé.”

Cúp điện thoại, mặt Ngụy Lật đã đầy nước mắt. Ngày hôm sau thức dậy, cô để lại chìa khóa xe và thẻ ngân hàng ngày ấy ở lại, chỉ xách theo một túi đồ và một chiếc vali, sau đó rời đi.

Cô ngồi tàu điện ngầm, kéo vali về nhà, Tô Tĩnh Mai đã nấu cơm chờ cô. Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Ngụy Lật phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Con muốn về Nam thị công tác.”

Tô Tĩnh Mai cúi đầu ăn cơm: “Ừ.”

Ngụy Lật sửng sốt, Tô Tĩnh Mai lại cười, giống như trở lại thành người mẹ ôn hòa hiền từ ngày ấy: “Trước kia, mẹ chưa bao giờ cảm thấy mình thất bại, dù cho bố con ngoại tình, mẹ vẫn có thể liều mạng đưa con tới Vân thị nuôi nấng, chưa bao giờ thấy sai lầm hay tiếc nuối. Chỉ duy có ngày đó, ngày mà mẹ của bạn trai con tới đây. Mẹ làm mẹ, nhưng lại không hề biết con gái mình yêu đương với người nào, mẹ làm mẹ, nhưng lại nhận ra mình không biết nhiều thứ về con như thế.”

“Mẹ cứ nghĩ rằng, chỉ cần nuôi nấng con nên người, cho con ăn no mặc ấm, thế là đủ. Nhưng bây giờ mẹ mới hiểu, mẹ sai nhiều lắm, mẹ không nên trút hết mọi thất vọng về sai lầm của bố lên con.”

Ngụy Lật siết chặt đôi đũa trong tay, nước mắt nóng hổi yên lặng rơi xuống chén cơm. Giờ khắc này, cô cảm thấy mình như Ngụy Lật 8 tuổi bị bố vứt bỏ ngày đó, giống như Ngụy Lật 11 tuổi trốn ở trong chăn khóc thút thít, giống Ngụy Lật 22 tuổi ngồi xe lửa bỏ công tác ở Nam thị… Đã từng hoảng hốt đau khổ trước sự thật, đã từng không cam lòng trước sự khó hiểu đến kỳ lạ của mẹ. Cùng bà xa cách lạnh nhạt bao nhiêu năm, biết bao lần hai mẹ con cự cãi, dường như đây là lần đầu tiên bà hạ giọng nhỏ nhẹ như vậy.

Nhưng lại muộn như thế, vào lúc cô đã thất bại mọi thứ, chỉ thắng duy nhất người mẹ đang ngồi trước mặt.

Ngụy Lật ở nhà thêm hai ngày, phụ Tô Tĩnh Mai nấu ăn, cùng bà xem TV, nói chuyện tâm tình đôi câu, làm rất nhiều việc mà đã lâu bọn họ chưa từng hài hòa đến nhường đó.

Ngày cô rời đi, trời đổ cơn mưa.

Tô Tĩnh Mai đưa cô tới cổng tiểu khu, giúp cô kéo hành lý xếp vào cốp xe.

“Tới nơi thì gọi điện thoại cho mẹ.”

“Dạ.”

Ngụy Lật ngồi xe đến nhà ga, vẫy vẫy tay tạm biệt bà, nhìn từng hạt mưa đập vào cửa kính rồi đọng thành từng hàng dài, phong cảnh bên ngoài kia càng lúc càng nhòe đi.

Cô thích tiếng xe lửa chạy, thích những lần xe đi qua đường hầm thật dài, thật tối, sau đó đón nhận lấy ánh dương rực rỡ.

Và, cơn mưa rào dẫu to đến mấy cũng không thể đuổi kịp cả một ngày mùa hạ thật dài.

Ngụy Lật kéo hành lý xuống xe lửa, bắt một chiếc taxi đến khách sạn đã đặt phòng trước. Cô quen thuộc với Nam thị 4 năm trời, nay trở lại cũng không mấy lạ lẫm.

Sau khi mở vali, cô chợt thấy một xấp tiền mặt thật dày, bèn gọi điện thoại cho Tô Tĩnh Mai, bà bắt máy rất nhanh.

“Mẹ.”

“Trên đường có thuận lợi không?”

“Tốt ạ. Mẹ, trong vali—”

“Cầm đi, một mình ở bên ngoài, chỗ nào cũng phải dùng đến tiền.”

Bên kia cúp điện thoại, cô ngồi trên giường xếp lại quần áo, cẩn thận vuốt phẳng từng nếp gấp, dường như chỉ làm thế mới có thể vượt qua đêm dài.

[Bầu trời đã từng u ám biết đâu vẫn có thể sáng trong trở lại

Chỉ sợ đến cuối cùng vẫn sẽ không kịp.]