Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao!

Chương 7




Edit: Tammie

Bạn bè của Tiêu Bùi Trạch rất ít, nhưng nếu đã bàn về bạn bè, thì người được xem như bạn tốt cũng chỉ có mình Cao Dục. Tuy rằng lúc bình thường bản thân hắn cũng cho là như vậy, nhưng mỗi lần tỉnh táo sau khi say rượu hắn chỉ hận không thể đem Cao Dục ra bằm nát, một tên bạn như vậy không có cũng không sao.

Vừa mới tiến vào quán bar, sắc mặt Tiêu Bùi Trạch liền đen tới bàn chân. Thật không hiểu nổi uống ruơụ với mặt đen như đáy nồi thì có gì vui thú, mà Cao Dục lúc nào cũng thà đối diện với cái mặt đáy nồi này chứ không chịu buông tha cho hắn.

Chung quanh có nhiều tầm mắt như có như không đảo qua, Tiêu Bùi Trạch nhẹ cau mày. Người vốn đã nói ít, nay tâm tình cực độ khó chịu nên thốt ra nửa câu cũng ngại nhiều.

Cao Dục thì vẻ mặt hưng trí dạt dào, thao thao bất tuyệt mà kể lể về chuyến đi đến ‘Hẻm núi lớn’ ở Mỹ mà y vừa mới trải qua tháng trước, đang mới nói vài câu thì có hai cô gái bốc lửa đi đến chờn vờn bên cạnh, khuôn mặt vờ vịt tỏ vẻ trong sáng nghe y khoe khoang khoác lác, nhưng tầm mắt lại không ngừng liếc tới liếc lui trên người y và Tiêu Bùi Trạch.

Cao Dục nhất thời cười đến sáng lạng tựa hoa đào tháng ba. Kêu bartender pha hai ly đặc biệt cho hai cô gái trước mặt. Cô gái tóc ngắn bên trái thản nhiên cười, tiến về phía Tiêu Bùi Trạch, mắt nhìn hắn đang bỏ thêm đá vào ly Baileys liền che miệng cười khẽ: “Anh thích uống cái này sao? Sao em lại cảm thấy anh dường như thích hợp với Tequila hơn?”

Thanh âm mềm mại không xương truyền đến bên tai, Tiêu Bùi Trạch nhíu mày quay đầu nhìn cô ta.

Mỹ nữ tóc ngắn lúc trước chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của hắn, bây giờ thấy hắn quay đầu qua, hai mắt nhất thời sáng ngời.

Tiêu Bùi Trạch vốn định làm lơ nhưng mùi nước hoa cứ như dí vào mũi hắn làm hắn nổi cả da gà, nhất thời cảm thấy dạ dày khó chịu. Hắn lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười quyến rũ tới cực điểm trước mắt, đáy mắt thanh lãnh hiện vẻ không kiên nhẫn: “Tránh ra.”

Dáng cười quyến rũ hơi cứng đờ, lại lập tức nở rộ: “Anh rất có cá tính.” Mỹ nữ nói xong liền nâng ly rượu của Tiêu Bùi Trạch chạm môi vào, tỉnh như ruồi mà uống một hơi.

Tiêu Bùi Trạch nhìn ly rượu bị người khác chạm qua, ruột gan lại bắt đầu cồn cào, không chút do dự đem ly rượu đẩy đi chỗ khác, kêu bartender làm thêm một ly nữa.

Mỹ nữ rốt cuộc không nén được giận, căm tức trừng mắt nhìn hắn rồi hừ lạnh một tiếng, quay đầu kéo cô bạn đang ngồi trò chuyện bên cạnh Cao Dục đi, ttrước khi rời khỏi còn ném lại hai chữ: “Đồ điên!”

Cao Dục vẻ mặt mất mát mà nhìn theo bóng dáng hai cô nàng, rồi quay đầu oán giận nói Tiêu Bùi Trạch: “Cái bệnh ưa sạch sẽ của cậu hình như là càng ngày càng nặng đó? Tôi còn

chuyện vui vẻ với người ta mà… Cậu thử nhìn lại cậu xem, làm hại hai em gái của tôi đều đi mất… Ai…”

“Vậy thì thôi, lần sau đừng kéo tôi tới đây.” Tiêu Bùi Trạch nhẹ nhấp một ngụm rượu, thản nhiên mở miệng.

“Sao mà hiu quạnh quá đi… Liệu tôi có nên gọi Vũ Minh Mị tới đây …” Cao Dục tiếp tục oán giận, Tiêu Bùi Trạch mắt điếc tai ngơ.

Cao Dục nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên xích lại gần, mang theo vẻ mặt tò mò nói: “Để tôi đoán nè, tại sao cậu lại ngứa mắt Chu Tiểu Tường như vậy…”

Bỗng dưng nghe thấy tên Chu Tiểu Tường, Tiêu Bùi Trạch có chút khó chịu, vẻ mặt khó hiểu mà liếc y một cái.

Cao Dục xoa xoa cằm làm bộ suy nghĩ, rồi hưng phấn cười nói: “Nếu tôi đoán đúng, cậu phải bị phạt ba ly rượu nhá!”

“Lại muốn chuốc say tôi?” Khuôn mặt Tiêu Bùi Trạch đen lại, gần như hòa vào trong bóng tối, chỉ còn lại giọng nói lạnh lùng cùng tiếng nhạc ầm ĩ.

Cao Dục cười gượng hai tiếng, vểnh vểnh lông mày hỏi: “Ấn tượng đầu tiên của cậu đối về cậu ta có phải rất lôi thôi rất bẩn?”

Tiêu Bùi Trạch nhướng mày, hiểu rõ ràng tên bạn này không tự dưng lại đi đánh cược.

Cao Dục vừa thấy vẻ mặt của hắn liền biết mình đã đoán đúng, cười khà khà bắt hắn uống rượu.

Khoan nói tới chuyện ‘ba ly’, tuy rằng Baileys uống có vị ngọt, nhưng kỳ thật sức ngấm không nhỏ, tửu lượng Tiêu Bùi Trạch vốn không tốt, ly thứ hai vừa mới vào miệng đã cảm thấy chếnh choáng, đường cong trên khuôn mặt kiên cường trở nên nhu hòa đi rất nhiều.

Cao Dục ôm lấy cổ hắn lắc đầu thở dài: “Cậu nhìn cậu xem, uống quá chén mới lộ ra bản chất cá nhân. Có cảm kích tui hơm? A? Có cảm thấy tui đối cậu tốt lắm hơm? Có cảm thấy cậu hẳn là nên báo đáp tui chút đỉnh gì hơm?”

Tiêu Bùi Trạch gật gật đầu, khuôn mặt mỉm cười nghe y nói hươu nói vượn, vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt hoàn toàn tiêu tán. Chờ cho hắn chậm chạp uống xong ly thứ ba, Cao Dục cũng đã vui đùa chán chê, vỗ vỗ tay rồi từ trên ghế quầy nhảy phốc xuống.

Tiêu Bùi Trạch từ đầu tới đuôi cũng không nói nhiều, trước khi lại bất ngờ giương mi mỉm cười với bartender, trong quán thoáng chốc như sáng lên một ngọn đèn, bartender nhìn hắn mà sửng sốt không thôi.

“Hóa đơn.” Tiêu Bùi Trạch vẫn mỉm cười, thanh âm vô cùng dịu dàng.

Cao Dục ở bên cạnh vỗ lưng hắn đắc ý cười gian như chồn trộm được gà. Rượu đêm nay y chọn uống rất là đắt tiền, đã thèm thuồng mấy tháng nay, uống chùa quả thực đã ghiền.

Hiện tại trời đã vào hè, mặc dù buổi tối có gió nhưng vẫn rất oi bức, vừa ra khỏi cửa đã bị một cỗ sóng nhiệt bao quanh toàn thân. Đầu óc Tiêu Bùi Trạch ngày càng quay cuồng, nhưng bước chân vẫn rất ổn định, từng bước một đi thẳng sống lưng, đồng tử trầm tĩnh như nước.

Cao Dục đút hai tay trong túi quần, huýt sáo từng bước đi lùi về phía sau, đề nghị với hắn: “Đừng lái xe, hai ta đã uống không ít rồi.”

“Được.” Tiêu Bùi Trạch khe khẽ cười.

Bên cạnh có bốn thanh niên đang choàng cổ bá vai đi qua, tên tóc húi cua đi phía ngoài bỗng dưng húc vai vào người hắn, không đợi hắn kịp phản ứng đã quay người lại quát to: “Mày làm cái gì? Ra khỏi của không mang theo mắt à?” Lời còn chưa dứt, ba đứa khác đã ồn ào vây quanh Tiêu Bùi Trạch.

Cao Dục bị cơn biến cố bất thình lình này hù tới đù người, lập tức phản ứng, vừa xông lên vừa hô gọi đem người giữa vòng vây kéo ra. Hai cánh tay y chưa kịp kéo ra thì mấy tên đó đã đẩy y ra thật xa, cả đám lại bắt đầu hùng hùng hổ xắn tay áo vây quanh Tiêu Bùi Trạch.

Bên trong chiếc xe thể thao màu hồng đang đỗ ở lối ra, mỹ nữ tóc ngắn quay quay cái chìa khóa xe ngồi xem trò vui, vẻ mặt cười đến vô cùng quyến rũ.

“A—-!” Một tiếng hét thảm thiết từ trong đám người truyền đến.

Cánh tay phải của tên tóc húi cua bị vặn ra sau lưng, ngẩng đầu nhe răng trợn mắt, đau đến chảy cả mồ hôi lạnh.

Tiêu Bùi Trạch một tay cầm chặt cổ tay đang để sau lưng mình, tay còn lại đấm vào ngực tên bên cạnh đem người đẩy ra, thuận tiện lấy chân đá khuỵu tên khác, cười đến vô cùng ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi hơi say.” Thanh âm mềm nhẹ giống như đang nói, thời tiết đêm nay không tồi.

“Mày buông tay … Mày buông tay ra mau!” Tên tóc húi cua sắc mặt trắng bệch, dốc sức giãy dụa thân mình nhưng thế nào lại không thể thoát ra. Người bên cạnh lần thứ hai nhảy vào hỗ trợ, nhưng Tiêu Bùi Trạch vẫn dễ dàng ngăn chặn được, động tác sắc bén không một chút vụng về. Mấy tên còn lại giống như thủy triều, mới nhảy vào được một chút, trong chốc lát liền bị đẩy ra, lặp lại nhiều lần như thế, sự kiêu ngạo lúc đầu đều đã bị dập tắt, một đám nhìn về phía Tiêu Bùi Trạch với ánh mắt cảnh giác. Ai cũng không nghĩ tới như thế nào trong thời gian ngắn lại biến thành cục diện như thế này.

“Mau thả người! Không thì tao sẽ báo cảnh sát!” Một người trong đó lấy điện thoại di động ra, miệng hùm gan sứa. Y căn bản không dám báo cảnh sát, bình thường thấy cảnh sát trốn còn không kịp nữa là, lúc này cuống quá thành hoảng, có chiêu nào thì liền xài chiêu ấy.

Tiêu Bùi Trạch nhìn y một cái, tay đảo qua, mọi người còn chưa thấy rõ, di động đã “lạch cạch” một tiếng rơi thẳng xuống đất.

Hàm răng tên tóc húi cua bắt đầu va lập cập, không thể không chịu thua: “Anh hai thả em ra được không? Vừa rồi xin lỗi anh. Là chúng em không có mắt. Thả em ra đi, ai u, đau quá…đi mà anh.”

“Thực xin lỗi, tôi hơi say.” Tiêu Bùi Trạch vẫn là câu nói kia, dịu dàng ôn nhu như gió xuân tháng ba.

Tên tóc húi cua gần như muốn ngất, vài tên bên cạnh lúc đầu còn nhìn chằm chằm Tiêu Bùi Trạch nghĩ biện pháp, hiện tại nhìn bạn trẻ tóc húi cua lao đao như vậy cả đám càng ngày càng khẩn trương, chỉ nghĩ cách mau chóng thoát thân, mặc kệ mất mặt hay không mất mặt, cả đám đều mở miệng cầu xin tới tấp.

“Đại ca, anh mau thả người đi, còn vặn nữa là gãy tay đó. Đi mà anh hai! Đại ca, anh đại nhân đại lượng!”

“Thực xin lỗi, tôi hơi…”

“Xin lỗi xong thì buông tay ra đi a!” Cả đám côn đồ gấp đến độ đầu đầy mồ hồi,

Mặc dù lời nói bị cắt ngang nhưng Tiêu Bùi Trạch cũng không giận, còn cười cười với bọn họ, tiếp tục giải thích: “Thật ngại, tôi uống nhiều quá.”

“Phốc—!” Cao Dục nhịn không nổi nữa, ở bên cạnh cười đến hai bả vai cũng run lên.

Y đã có một thời gian ngắn luyện tập taekwondo, nhưng mà bình thường lại lười động đậy, có luyện cũng như không nhưng Tiêu Bùi Trạch là tôi luyện từ nhỏ đến lớn, cho dù là taekwondo hay là đánh bậy chỉ cần đối phương không phải bộ đội đặc chủng thì hắn đều có thể đem người quật ngã. Ngay từ đầu là bị bắt buộc học tập, càng về sau thì càng tự mình điên cuồng tập luyện…

Cao Dục lắc lắc đầu, đem một ít kí ức không đẹp quăng ra khỏi óc. Vừa rồi lo lắng hắn uống say bị người ta bắt nạt nên mới xông lên, bất quá nữa phút sau liền phất hiện, tên Tiêu Bùi Trạch say xỉn tới chín phần kia nếu so với mười tên gầy còm như y thì còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Tiêu Bùi Trạch nhìn tên tóc húi cua đau tới chảy nước mắt, nhẹ nhàng cười, vươn tay đẩy y ra, nhìn y nghiêng ngả lảo đảo thối lui vài bước, lại xoay người đem di động trên mặt đât nhặt lên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Của ai đây?”

Cậu thanh niên bị đánh rơi di dộng gắt gao trừng hắn, định tiến tới cướp lại điện thoại nhưng lại cảnh giác mà lui về phía sau vài bước.

Tiêu Bùi Trạch ngẩng đầu tốt bụng hỏi: “Không hư hại gì đi?”

Không người hé răng.

Tiêu Bùi Trạch chẳng thèm để ý chút nào, dựng thẳng thắt lưng chậm rãi đi về phía Cao Dục. Cao Dục uống cũng uống rồi, cười cũng cười qua, diễn cũng xem xong rồi nên rất mỹ mãn mà vỗ vỗ vai hắn, còn nhìn mấy người thanh niên kia lộ ra vẻ cáo mượn oai hùm mà tươi cười.

“Các anh em, cô ả kia cũng sớm đi rồi, các cậu nhìn xem, thiệt là không có nghĩa khí mà. Đối với loại đàn bà này không cần phải thế, chậc chậc… Ai~… Có ‘muốn’ cũng không tài nào sướng được, bốn người các cậu làm sao chia đây a?”

Vài người nghe y nói liền trở nên giận dữ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng nhưng trong bóng đem chẳng thể nhìn rõ ràng, chính là trong mắt nổi lên một ngọn lửa hừng hực như có thể làm bỏng người.

Tiêu Bùi Trạch và Cao Dục xoay người chuẩn bị rời đi. Phía sau đột nhiên lóe lên một tia sáng sắc bén, tên óc húi cua cầm chiếc dao găm sáng chói trong tay, chậm rãi tới gần bọn họ, ngoan lệ trong đáy mắt cùng hận ý tàn dư sau trận đánh vừa rồi không chút nào che giấu.

Một loạt động tác vừa rồi của Tiêu Bùi Trạch như là xuất phát từ bản năng, hiện tại lại đưa lưng về phía người ta không có chút phản ứng nhạy bén nào, Cao Dục đang chép chép miệng thưởng thức dư vị còn lại của ly rượu ngon lúc trước, quay đầu chuẩn bị nói với hắn, đột nhiên thấy hoa mắt, chờ cho lúc thấy rõ cái ánh sáng chói lóa kia là gì thì cả ngư ời tuôn đầy mô hôi lạnh, không kịp mở miệng, vội vàng vươn tay tới kéo Tiêu Bùi Trạch.

Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên “ầm” một tiếng giòn vang, con dao găm nháy mắt rớt trên mặt đất

Tiêu Bùi Trạch quay người lại, nhìn thấy sắc mặt tên húi cua chuẩn bị đánh lén trở nên trắng bệch, lại nhìn con dao nằm trên mặt đất, rồi hướng góc tối bên cạnh trông qua, khẽ cau mày. Cao Dục nhìn lưỡi dao mà giật cả mình, sau đó chậm rãi thở phào một tiếng, kéo Tiêu Bùi Trạch quay đầu đi.

Chỉ có tên tóc húi cua phía sau sắc mặt trắng bệch đứng ngây tại chỗ, không thể tin được mà ngồi xổm xuống, trừng lớn hai mắt hoảng sở mà nhìn lưỡi dao bị thủng một lỗ đen to ầm, mép dao cũng bị cuốn lại, biến dạng. Đau đớn từ lòng bàn tay lan ra toàn thân, hàn ý từ đính đầu lẻn xuống tận bàn chân. Mãi cho đến khi ba tên khác tiến lên lay động y, y mới tỉnh táo trở lại.

Tiêu Bùi Trạch đi đến cổng ra thì đột nhiên dừng chân, lẳng lặng đứng. Cao Dục cũng rất ăn ý dừng lại chờ.

Chỉ chốc lát sau, dưới ánh đèn đường mờ nhạt hiện ra hai cái bóng người thật dài, chậm rãi đi về phía bọn họ, toàn thân mặc đồ đen, nếu không phải khác kiểu tóc thì đứng chung một chỗ quả thực là tuy hai mà một.

Cố Huyền càng bước tới thì dáng người cường tráng càng hiện rõ trong ánh sáng, đôi môi khẽ nhếch, đối với Tiêu Bùi Trạch cung kính mà cong thắt lưng, rồi lại hướng Cao Dục gật đầu thăm hỏi.

Cao Dục dối với anh ta nhếch miệng ha ha cười, thấy anh ta không có phản ứng gì cũng chả xấu hổ, sau đó lại nhìn Thiệu Tử Việt bên cạnh cười tươi hơn nữa.

Thiệu Tử Việt lấy tay ôm ngực, lắc lắc loạn tóc mỏng trên trán, bộ dáng uể oải dùng cái mũi hừ hừ: “Chờ chúng tôi?”

Nói nhảm! Cao Dục mắng thầm một tiếng nhưng mặt lại mỉm cười hì hì: “Đương nhiên là chờ các anh. Các anh khi nào thì chịu đến studio của tôi làm người mẫu?”

Cố Huyền tiếp tục im lặng. Thiệu Tử Việt lần thứ hai dùng mũi nói: “Chúng tôi không làm part time. Cái tiệm chụp ảnh kia của cậu nên sớm đóng cửa đi.”

“Đó là studio của cậu ta, không phải tiệm chụp ảnh.” Tiêu Bùi Trạch đang đứng bên cạnh bỗng dưng lên giọng đính chính.

Cố Huyền, Thiệu Tử Việt phút chốc trừng lớn con mắt, nhìn Tiêu Bùi Trạch mà như nhìn thấy quỷ. Vừa rồi bọn họ núp trong góc tối gần đó chỉ lo nhìn tình thế, căn bản không chú ý tới biểu tình “dịu dàng” của Tiêu Bùi Trạch, hiện tại đột nhiên nhìn thấy như vậy, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.

Cao Dục đảo tròng mắt một vòng liền đoán được bọn họ nhất định chưa thấy được bộ dáng Tiêu Bùi Trạch say rượu, lập tức nổi hứng đùa cợt.

Y ôm cổ Tiêu Bùi Trạch cười tít mắt: “A Trạch nè, ngày mai tiếp tục mời tui uống rượu nha~~!”

“Được.” Tiêu Bùi Trạch cười cười.

Hai người trước mặt hóa thành tượng đá.

“A Trạch nè, ngày một cậu tới studio của tui làm model nghen

.” Cao Dục tiếp tục.

“Ừ.. được.” Tiêu Bùi Trạch bỏ qua thao tác suy nghĩ, tốt bụng đồng ý.

Hai tượng đá trước mắt có dấu hiệu sắp bị nổ văng tung tóe.

“A!” Cao Dục vui vẻ phấn chấn bổ sung,:”Hay là cậu cũng đem mấy mỹ nữ ở công ty tới luôn đi?”

“Ơm…Cái này không hay lắm, các cô ấy phải làm việc, nhiều khi cũng chưa chắc đã đồng ý.” Tiêu Bùi Trạch lộ vẻ mặt bối rối.

Hai tượng đá nháy mắt vỡ tung thành bột phấn.

Tiêu Bùi Trạch đột nhiên nhớ tới chính sự, đối với Cố Huyền và Thiệu Tử Việt ôn hòa nói: “Về sau không cần đi theo tôi nữa, tôi không cần.”

Cố Huyền hoàn toàn choáng váng, nữa ngày không nói nên lời. Thiệu Tử Việt càng giật mình sửng sốt hơn nữa, qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần, gằn cổ nói: “Không được! Không đi theo cậu thì chúng tôi ăn cái gì?”

“Ăn cơm đó…” Tiêu Bùi Trạch vẻ mặt khó hiểu.

Cao Dục cụng đầu tới, cắn lỗ tai nói: “Khụ khụ…Ý của anh ta là không có tiền lương.”

“À~~” Tiêu Bùi Trạch đối với bọn họ cười cười “ Các anh muốn bao nhiêu? Tôi phát!”

“…”

Thiệu Tử Việt nghiêng người dựa vào cột điện khư móng tay, chậm rãi trả lời: “Lão đại đối với chúng tôi độ lượng như vậy, chúng ta sao có thể dễ dàng phản bội ông ấy? Bất quá~~, nếu cậu cho tiền nhiều hơn ông ấy một chút, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại một chút.”

Tiêu Bùi Trạch nghe đến chữ “Lão đại” thì chân mày nhẹ nhàng cau lại, nhưng rất nhanh chóng giãn ra, hỏi: “Ông ta cho các anh bao nhiêu?”

“Không nhiều không ít” Thiêu Tử Việt thổi móng tay cười hắc hắc, “So với cậu nhỉnh hơn chút đỉnh.”

Thiêu Tử Việt nhìn vẻ mặt rối rắm của Tiêu Bùi Trạch mà trong lòng âm thầm sảng khoái, không nghĩ tới Tiêu Bùi Trạch chỉ là nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Thật ngại, tôi hôm nay hơi say, Chuyện này mai tìm các anh nói sau.” Nói xong liền nhấc chân đi.

Hắn thật sự say rượu? Nào có ai say rượu mà bộ dáng như vầy??? Cố Huyền cùng Thiệu Tử Việt đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên nghi vấn giống nhau, bất đồng chính là biểu tình của Thiệu Tử Việt khoa trương hơn một chút.

Có Huyền bất động thanh sắc dời mắt, Thiệu Tử Việt sờ sờ cái mũi rồi giữ chặt Cao Dục nhỏ giọng hỏi: “Cậu ta thật sự say rượu?”

Cao Dục học hắn dùng mũi nói chuyện, không rõ không ràng mà “uh-huh” một tiếng.

Thiệu Tử Việt liếc mắt nhìn bóng dáng cao ngất của Tiêu Bùi Trạch rồi không cam lòng hỏi lại một câu: “Sau khi tỉnh rượu cậu ta có thể nhớ rõ việc này không?”

Cao Dục nhún vai: “Nhớ rõ…chứ…” Nói xong liền không thèm nhìn vẻ mặt đần độn của anh ta mà nghênh ngang rời đi.

Để lại Thiệu Tử Việt đứng tại chỗ xoay vòng, Cố Huyền mặt không đổi sắc nhìn hắn xoay vòng…

Xì-poi: Âm mưu đen tối của Tiểu Tường:

Không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi vị mì ăn liền, Tiêu Bùi Trạch đang nằm sấp trên bàn cơm, toàn thân chỉ bọc một cái khăn tắm…Đang ngủ… -_-!!!

Khóe miệng Chu Tiểu Tường co giật cực độ, lòng dạ nhốn nháo: Đây chính là bộ mặt chân thực của Đại boss đẹp trai ngăn nắp sao!!!

Mình có nên chụp một tấm ảnh để nắm thóp hắn không nhỉ? Về sau hắn mà còn bóc lột mình, mình liền rửa ra một nghìn tấm phát cho toàn bộ công ty! Không, tốt nhất là cởi hết ra rồi chụp sau đó trực tiếp up lên mạng để tiến hành trả đũa!