Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao!

Chương 53




Edit: Tammie

Beta:

Hôm nay là thứ bảy, mai là tết nguyên tiêu, Chu Tiểu Tường đối với ngày lễ này không quá háo hức, nhưng mà vẫn dự định đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, vui vẻ nấu một bữa thật ngon. Bất quá bữa trước đã hẹn Cao Dục, hôm nay phải đi đến quán ăn nhanh gặp y.

Trước đây mỗi khi ra ngoài cậu đều phải bồng Tiểu Vũ, giờ hai người ra ngoài biesn thành 3 người, vừa mới vào quán ăn đã thấy Cao Dục đứng ở chỗ ngồi bên cannhj cửa sổ phấn khích vẫy vẫy tay với cậu.

Bấy giờ là buổi sáng, người bên trong không nhiều lắm, cửa sổ đầy nắng, Tiêu Bùi Trạch một tay ôm Tiểu Vũ, một tay nắm Chu Tiểu Tường, không hề để ý đến người khác mà đi tới.

Từ sau khi từ Hải Nam trở về, Tiêu Bùi Trạch trừ khi ở nơi có nhiều người mới dè dặt một chút, còn khi khác, đến chỗ nào cungx không hề kiêng dè mà nắm lấy tay cậu, có bữa hắn thấy cậu chuẩn bị xù lông, liền uy hiếp cậu, bảo là sẽ hôn môi cậu trước mặt mọi người, khiến cho cậu sợ đến run mật, cuối cùng, không thể làm gì khác hơn, đành phải nhẫn nhịn.

Chu Tiểu Tường vừa thầm mắng hắn khốn nạn, vừa đi theo vào trong, hận không thể giựt lấy cái khay trong tay người phục vụ che hết mấy khuôn mặt tò mò kia, xấu hổ tới xém chút nữa bước cùng chân vung cùng tay, vừa đưa mắt nhìn liền ngây ngần cả người, cô nữ sinh cùng cậu chụp quảng cáo thế mà cũng ở đây.

“Hi! Tô Dương, em cũng ở đây!” Chu Tiểu Tường lên tiếng chào hỏi cô bé, nụ cười trên mặt bởi vì xấu hổ mà cứng ngắt, rất muốn ôm lấy Tiểu Vũ để che bớt mình, thế nhưng sức tay của Tiêu Bùi Trạch quá lớn, đành phải để hắn kéo vào ngồi lên hàng ghế đối diện.

Tô Dương nhìn bộ dáng này của cậu khúc khích cười, khoát khoát tay nói: “Anh đừng như vậy, Cao Dục đã sớm nói cho em biết quan hệ của hai người rồi.”

Chu Tiểu Tường vốn đã gần bình tĩnh, nghe cô bé nói như vậy, lập tức xấu hổ, đưa tay qua phía Tiểu Vũ đang ngồi chính giữa, sờ sờ đầu thằng nhóc: “Ha ha, Tiểu Vũ, gọi chị đi!”

“Chị!” Tiểu Vũ vốn không biết mình bị biến thành bình phong, rất ngoan ngoãn gọi một tiếng.

“Ai~! Tiểu Vũ ngoan quá!” Tô Dương móc một viên kẹo trong túi đưa cho thằng bé.

Ánh mắt thằng bé liền sáng rực, giọng nói giòn giã đáp lại: “Cảm ơn chị đẹp gái!”

Cao Dục ngồi đối diện sợ hãi mà nhìn Tiểu Vũ, miệng mấp máy: “Sao tôi lại cảm thấy thằng nhóc này ngày càng giống A trạch...”

Tiêu Bùi Trạch tựa vào lưng ghế lạnh nhạt nói: “Miệng tôi đâu ngọt như vậy.”

“Không phải, ý tôi là...gian xảo...”

Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch cong lên, nửa cười nửa không nhìn y: “Cảm ơn quá khen.”

“Mặt dày nữa...”

Tiêu Bùi Trạch: “...”

Chu Tiểu Tường: “...”

Tiểu Vũ đang cầm kẹo: “?”

Cao Dục nhìn thấy sắc mặt hai người đang che chở cho thằng bé có xu thế biến đen, vội vã tằng hắng một tiếng rồi lớn giọng gọi: “Phục vụ!”

Nước trà bánh ngọt được mang lên, cao dục lấy một tập tài liệu từ trong túi xách ra, tiêu sái đẹp trai “bộp” một cái quăng đến trước mặt Chu Tiểu Tường, rồi lại lấy ra một tập khác đưa cho Tô Dương, động tác dịu dàng khác biệt.

Tiêu Bùi Trạch đưa mắt nhìn hai người đối diện một cái, rồi cuối đầu nhìn tập tài liệu trong tay Chu Tiểu Tường. Tiểu Vũ đưa mắt lên nhìn, càm thấy không chơi được, liền rũ mắt, tự chơi một mình.

“Gì vậy?” Chu Tiểu Tường mở tập tài liệu, rút ra một xấp giấy bên trong, vừa nhìn, thì ra là hợp đồng quay quảng cáo, vội vã lật lật, vui vẻ nói: “ Muốn để tôi quay quảng cáo đa phương tiện thật à?”

Cao Dục cười híp mắt gật đầu, cầm camera treo trên cổ chụp một tấm cho Tiểu Vũ. Tiểu Vũ tò mò ngẩng đầu: “A?” một tiếng liền bị y nhéo mặt một cái.

Tiêu Bùi Trạch cầm túi tài liệu trên bàn, lắc lắc ra: “Còn bên trong nữa.” Nói xong thì liền thấy bên trong rớt ra hai tấm thẻ.

Chu Tiểu Tường nhặt lên, ở trên mặt thẻ nhìn một chút: “VIP? Gì nữa đây...Thẻ vào cổng?”

“Đây là thù lao bên Sơn Thành bổ sung cho các cậu, vốn chuyện này Sơn Thành phải nói chuyện với các cậu, ai bảo các cậu quên biết tui chứ, dù sao thì quảng cáo vẫn là tui chụp, cho nên tui rất hào phóng mà vét hết mọi chuyện!” Cao Dục vừa nói vừa từ trong túi xách móc ra hai tờ giấy, đưa cho cậu 1 tờ, Tô Dương 1 tờ.

“Hào phóng...” Chu Tiểu Tường đối với lời nói của y không có ý kiến, cầm tờ giấy nhìn một chút, thì ra đó là tờ rơi quảng cáo căn hộ mà cậu đã cầm về nhà, bên trong có bức vẽ các loại căn hộ.

Cao Dục cầm cái thẻ màu vàng trong tay Tô Dương huơ huơ cười tít mắt: “Đây là thẻ VIP của bất động sản Sơn Thành! Very Important Pig! Á--!” Nói còn chưa dứt lời đã bị Tô Dương nhéo vào tay một cái.

Cao Dục ho khan một tiếng: “Ách, thẻ khách quý! Có tấm thẻ này, bất động sản gì gì đó đều được đãi ngộ VIP, chỗ đậu xe gì gì đó cũng được giảm, còn chút gì gì đó thì không nhớ, muốn chi tiết thì đi hỏi thêm.

Chu Tiểu Tường trầm ngân nhìn y rồi lại nhìn Tô Dương, gật đầu: “à...Còn tấm thẻ này?”

“Là thẻ vào cổng của tòa chung cư số 1, tòa chung cư số 1 thật ra xây cũng gần xong, qua hai tháng nữa là có thể nhận được chìa khóa.”

Chu Tiểu Tường nhíu mày: “Tôi không có tiền mua, có mua cũng không nhất định mua ở Sơn Thành, thứ này đưa có tôi có xài bao nhiêu đâu!”

Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch cong lên cốc đầu cậu 1 cái: “Đúng là VI-Pig! Cao Dục nói rõ vậy mà em còn không hiểu?”

Chu Tiểu Tường tức giận trừng hắn: “Anh chửi tôi!”

“Phụt...” Tiêu Bùi Trạch nhìn cười: “Ai chửi? Giờ em phản ứng nhanh thật đấy.”

“Rồi, IQ của Chu Tiểu Tường thật đáng ngại.” Cao Dục ở trên mặt tờ quảng cáo chỉ chỉ: “Loại 60m2, cậu chọn một cái. Chọn xong là của cậu, loại 60m2 vừa đúng dịp có hộ khẩu, sau này không cần lo chuyện Tiểu Vũ đi học. Đây là phúc lợi Sơn Thành cho cậu, sau này còn có lần thứ 3, quảng cáo chỉ tìm cậu và Tô Dương quay.

Chu Tiểu Tường chớp mắt nhìn y, khó tin mà quay đầu nhìn Tiêu Bùi Trạch, sửng một một chặp mới nói: “Đây là vừa dụ dỗ vừa gài bẫy hả?”

Tiêu Bùi Trạch tán thường sờ sờ đầu cậu: “Đầu óc còn sử dụng rất tốt.”

“cút đi!”

Tô Dương đã sớm biết, rất bình tĩnh, cúi đầu ở bên nghiêm túc chọn loại căn hộ, chọn loại căn hộ rồi lại chọn tầng cư ngụ.

Chu Tiểu Tường lật tới lật lui tờ hợp đồng, từ trên xuống dưới dò một lượt, rồi cầm tờ giấy giơ lên trước mặt Tiêu Bùi Trạch, ngón trên chỉ chỉ vào nó: “Quả nhiên có bẫy! Trong vòng 5 năm tới ngoại trừ Sơn Thành thì không được chụp bất kì quảng cáo nào khác!”

Cao Dục nói: “Năm năm thực ra cũng không lâu lắm, Tiểu Tường Tử cậu suy nghĩ kỹ đi?”

Chu Tiểu Tường để hợp đồng trên bàn rồi mạnh tay vỗ bàn: “Suy cái gì mà nghĩ? Ký luôn?”

Cao Dục bị hành động của cậu làm cho giật mình: “Không phải cậu nói có bẫy à? Sao đồng ý nhanh vậy?”

Chu Tiểu Tường nhếch miệng cười: “Cái bẫy này đối với với mà nói chỉ là mây bay, tôi cũng đâu phải model, chụp được 1 lần đã hiếm rồi, còn ai tìm tôi chụp nữa chứ? Đừng nói 5 năm, 10 năm cũng chẳng sao! Còn kiếm được nhà ở, không hề lỗ!”

“Không chắc.” Tiêu Bùi Trạch lấy hợp đồng trong tay cạu, vẻ mặt nghiêm túc, vừa lật vừa nói: “Giờ thì thấy không lỗ, nhưng Tập đoàn Sơn Thành lớn như vậy, hiệu ứng gương mặt không thể coi thường, lỡ như em với người ta có mâu thuẫn, khó đảm bảo không có ai tìm em quảng cáo.”

Cao Dục gật đầu tán thành.

Chu Tiểu Tường phất tay: “Thương nhân đúng là thương nhân, cả người đầy mùi tiền, lòng tham không đáy! Tôi không tham như vậy, kiếm được nhà đã rất thõa mãn rồi.”

Tô Dương ngồi đối diện đặt tờ rơi xuống bàn, cười nói: “Tôi cũng thấy đủ rồi, tôi sẽ lập tức tìm việc làm. Tôi không có duyên với chuyện chụp quảng cáo, có được căn hộ này thật là niềm vui ngoài ý muốn.”

“Vậy ký thôi!” Chu Tiểu Tường cười ha ha, ghé đầu qua bên cạnh cánh tay Tiêu Bùi Trạch: “giúp tôi xem một chút, coi thử có vấn đề gì không?”

“Không có.” Tiêu Bùi Trạch trả tờ hợp đồng lại cho cậu, cười đáp: “Em thấy tốt là được, ký đi.”

“Được rồi!” Chu Tiểu Tường phấn chấn, ôm măt Tiểu Vũ hung hăn hôn một cái: “Tiểu Vũ, chúng ta có nhà rồi!”

Tiểu Vũ không thể hiểu nổi loại hưng phấn này của Chu Tiểu Tường, hơn nữa thằng bé biết nó đã có chỗ ở, cho nên đối với cái “nhà” này không có khái niệm gì, bất quá thấy anh trai vui vẻ như vậy, nó cũng vui vẻ theo, nhìn anh trai cười tít mắt không ngừng.

Chu Tiểu Tường cầm bút vung tay lên, xoẹt xoẹt xoẹt ký hợp đồng, vui vẻ cầm hai tấm thẻ mà thưởng thức.

Tô Dương ký xong hợp đồng thì đi toilet, Chu Tiểu Tường nhiều chuyện kéo cánh tay Cao Dục hỏi: “Hai người các anh đnag quen nhau hả?”

Cao Dục vùng tay ra, che mặt giả vở ngượng ngùng: “Ai nha ghét ghê, bị cậu phát hiện rồi!”

Tiêu Bùi Trạch: “...”

Chu Tiểu Tường: “...”

Tiểu Vũ: “?”

Ký xong hợp đồng bọn họ ngồi đó phơi năng nói chuyện cả buổi, đến trưa thì cùng nhau ăn cơm rồi rã nhóm.

Trước khi đi Tiêu Bùi Trạch kéo Cao Dục qua, thấp giọng nói: “Cô bé Tô Dương này ít nói, lại ngại ngùng, thoạt nhìn rất đơn thuần, sao cậu lại tìm đến cô ấy? Đừng chơi đùa quá trớn rồi sau này hối không kịp.”

Cao Dục hiếm khi đứng đắn mà cười đáp: “Không phải chơi đùa.”

“Sao?” Tiêu Bùi Trạch nhíu mày, tưởng mình nghe nhầm.

“Lần này anh đây không đùa.” Cao Dục lại khôi phục vẻ mặt cợt nhả, vỗ vỗ vai hăn, đè thấp giọng đắc ý nói: “Anh đây gặp được tiểu thiên sứ, chú em cứ ghen tị đỏ mắt đi! Hôm nào sẽ nói chuyện với chú em, anh đây muốn đưa tiểu thiên sứ về trước!”

Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch giật giật: “Đố kị? Cậu?”

Chu Tiểu Tường lườm hắn, ho nhẹ một tiếng rồi ôm Tiểu Vũ vào xe.

Cao Dục không thèm nhìn khuôn mặt đen thui của của Tiêu Bùi Trạch, cười cười chào Chu Tiểu Tường rồi nhéo nhéo hai cái vào má Tiểu Vũ, rạng rõ xoay người rời đi.

Tiêu Bùi Trạch: “...”

Đến tối, Chu Tiểu Tường không kịp chờ mà bắt đầu lên mạng tra các tư liệu về lắp đặt nội thất, nhìn nội thất nhà người ta đẹp đến mê mẩn, tròng lòng ngứa ngáy như bị mèo cào.

Tiêu Bùi Trạch ở phía sau đi đến ôm cậu: “Căn hộ không tệ, lúc đó có thể làm cho Tiểu Vũ một cái phòng.”

Chu Tiểu Tường vừa nghe liền cảm thấy lời nói của hắn của ý đồ (đen tối), mặt nóng lên, chọc chọc cùi chỏ vào người hắn: “Anh đố kị Cao Dục cái gì?”

Tiêu Bùi Trạch khó hiểu: “Ai đố kị cậu ta?”

“Cao Dục tìm được cô vợ xinh đẹp như vậy, anh đỏ mắt không?”

Tiêu Bùi Trạch cười cười, ghé sát đến tai cậu hôn một cái, thấp giọng hỏi: “Đây là đang lảng chuyện hay đang ghen?”

Chu Tiểu Tường né đầu ra, mất tự nhiên đáp: “Ông đây thuận miệng hỏi thôi.”

Tiêu Bùi Trạch lại kéo người cậu về, hôn lên cổ cậu: “Hôm nay em nói tôi sao nhỉ?”

“A?”

“Em nói tôi lòng tham không đáy?”

“...”

Tiêu Bùi Trạch đột nhiên đưa tay ôm cậu, thả trên chiếc ghế saloong nhỏ trong phòng làm việc, từ trên cao đè xuống, cười đen tối.

Chu Tiểu Tường bắt đầu giãy dụa: “Anh đừng như vậy chứ! Một câu thành ngữ bình thường mà cũng làm anh động dục được sao! Anh này...Ưm...”

Bên trong phòng ngủ cách vách, thân thể nhỏ bé của Tiểu Vũ chiếm nguyên một cái giường lớn, thằng bé chép chép miệng, ngọt ngào ngủ say.