Lao Tù Ác Ma 2
Sau khi tắm xong, Ôn Dương dựa vào trên giường trong phòng ngủ bộ đồ ngủ, đọc sách về y học.
Ôn Dương đọc không được nửa trang, bực bội ném cuốn sách sang một bên, nhắm mắt lại, cứ nhướng mày, đầu óc chỉ toàn là cảnh tượng đẫm máu mà cậu nhìn thấy trong quán bar mấy tiếng trước..Vào lúc này, Ôn Dương chỉ hi vọng "người cùng thuê" của mình xuất hiện sớm hơn bao giờ hết, ngoài việc chuyển hướng chú ý còn có thể thêm chút tức giận vào căn hộ quạnh quẽ, ít nhất sẽ không làm cho cậu phải suy nghĩ lung tung nữa..
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Ôn Dương xuống giường, lê dép vào phòng khách, còn cách cửa chung cư khoảng bốn năm mét, liền nghe bên ngoài có người nói, “Có ai không? Tôi là người mới thuê chuyển đến căn chung cư này, tôi có chìa khóa, tôi lập tức mở cửa nha.”
Giọng nói của Ân Lang Qua cực kỳ ôn hòa,lễ nghĩa, lập tức Ôn Dương có cảm giác như là một “quý ông”.
Ôn Dương nhìn cánh cửa đang dần dần bị đẩy ra, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm một hơi, cậu nhấc chân, miệng mỉm cười đi về phía cửa, nghĩ đến việc giúp đối phương mang ít hành lí vào.
Ân Lang Qua đẩy cửa ra, trong nháy mắt thấy Ôn Dương đi về phía mình,mặt còn mang theo nụ cười.
Ôn Dương mặc áo ngủ màu xám bạc, có lẽ bởi vóc dáng nhỏ nhắn của cậu, đồ ngủ trông có vẻ rất thùng thình, cổ gầy trắng nõn,bờ vai bị áo kéo rũ xuống phân nửa, lộ ra trước mắt là xương quai xanh mềm mại, khi đứng dưới ánh đèn càng khiến cậu có cảm giác ngoan dịu.
Tất cả cảm giác trong tâm trí của Ân Lang Qua, đang chồng lên nhau với tốc độ nhanh chóng của mười một năm trước, nếu như trước khi mở cửa, hắn vẫn còn có chút nghi ngờ liệu người bên trong cánh cửa có thực sự là cậu nhóc ấy, vậy thì bây giờ Ân Lang Qua có thể hoàn toàn chắc chắn.
Gương mặt trong tâm trí giờ lại chân thật hiện ra trước mắt, nhiều năm nhớ nhung cùng áy náy, cũng như sự phấn khích cùng hồi hộp trước khi mở cửa, khiến cho suy nghĩ của Ân Lang Qua chết lặng trong vài giây, hắn chăm chú nhìn gương mặt của Ôn Dương, từ mái tóc xuống đến khóe miệng, ánh mắt hồi hộp của hắn trở nên thật ấm áp.
Rất nhiều loại cảm xúc mạnh liệt và điên cuồng đanh phập phồng trong lồng ngực, mặc dù Ôn Dương nhìn Ân Lang Qua hơn 5 giây, nhưng hắn vẫn bỏ qua ánh mắt kinh ngạc, hoảng sợ cùng với gương mặt bị rút đi không chút huyết sắc.
Ôn Dương nhìn Ân Lang Qua đang cười, sắc mặt cậu trắng bệch như tờ giấy.
Cậu sẽ không nhận sai, người nam nhân này chính là tên ác ma giết người trong quán bar vài giờ trước.
Làm thế nào đây? Thế mà..
Thế mà lại là tên cặn bã này thuê chung phòng với mình ư.
Cậu vẫn chưa muốn chết.
Ân Lang Qua nhìn chằm chằm Ôn Dương một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hắn nhanh chóng quay mặt đi rồi kéo vali hành lý từ cửa vào, khi nói chuyện thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt của Ôn Dương, “Tôi vốn định mở cửa liền vào, nhưng nghĩ sao không gõ cửa sẽ làm cậu sợ.”
Kéo vali đến ghế sô pha trong phòng khách, Ân Lang Qua hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi xoay mặt về phía Ôn Dương.
“Bởi vì ban ngày tôi bận quá buổi tối lại tăng ca, cho nên mới chuyển đến muộn như này, rất xin lỗi đã làm phiền cậu nghỉ ngơi.”
Ân Lang Qua nói những câu thoại mà hắn đã luyện tập vô số lần trong lòng, nhưng phản ứng của Ôn Dương hoàn toàn khác với những gì mà hắn mong đợi.
Ôn Dương sững sờ nhìn hắn, sự sợ hãi trong mắt không thể hiện rõ hơn, thậm chí còn vô thức lui về phía sau hai bước khi Ân Lang Qua đến gần, sau đó run rẩy nói: "Không... không sao đâu."
Ân Lang Qua hơi khó hiểu, nhưng lại không nghĩ nhiều, hắn cười đi nhanh về phía trước, vươn tay phải ra như muốn cùng ôn dương bắt tay, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng thản nhiên để làm dịu sự cảnh giác của Ôn Dương “Giới thiệu một chút, tôi tên là Ân Lang Qua.”
Ôn Dương thấy Ân Lang Qua bước nhanh về phía mình, đại não trống rỗng một hồi, liên tiếp tục lui về phía sau bốn năm bước, lại lần nữa cách xa Ân Lang Qua hai mét. Ân Lang Qua còn đang đưa tay ra liền có chút xấu hổ.
Sự cảnh giác quá mức và sự sợ hãi trong mắt Ôn Dương khiến cho Ân Lang Qua có chút lúng túng, thậm chí còn có chút lo lắng.
Kỳ thật từ lúc nhìn thấy Ôn Dương, Ân Lang Qua đã nóng lòng muốn “chạm” vào Ôn Dương, đương nhiên loại “chạm” này thực chất chỉ là hình thức bắt tay, nắm tay Ôn Dương để thả lỏng tinh thần, thế nhưng giờ khắc thấy biểu hiện của Ôn Dương như vậy, hắn ngứa ngáy nóng rực không chịu nổi.
Sau khi Ôn Dương bình tĩnh lại, cảm thấy vừa rồi mình phản ứng quá mức, cậu đột nhiên lo lắng người nam nhân trước mắt đã nhìn ra cái gì, sau đó tự mình......Giết người diệt khẩu.
Nghĩ đến đây, trái tim Ôn Dương tức đến cổ họng.
“Tôi.... Tôi tên là Ôn Dương.” Ôn Dương cố nặn ra một nụ cười, nhưng lại lắp bắp nói: “Rất vui được gặp, anh…cũng muộn rồi, sao anh còn không mau đi nghỉ ngơi một chút đi,...ngày mai tôi phải dậy sớm đi làm, sở... Cho nên không giúp gì được cho anh, thật là xin.. Xin lỗi...”
Ôn Dương cười xin lỗi nhìn Ân Lang Qua, Ân Lang Qua còn chưa kịp nói chuyện, cậu đã nhanh chóng lui về phòng ngủ, khóa cửa lại.
Ân Lang Qua còn đứng ở phòng khách, hắn ngơ ngác nhìn cánh cửa cách đó không xa của Ôn Dương bị đóng lại, đứng ngây ngốc cả nửa ngày mới kéo vali đến phòng ngủ khác.
Căn phòng của Ân Lang Qua đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, tựa như phòng ngủ nhỏ của khách sạn bốn sao, chiếc vali hắn mang theo chỉ là món quà mà hắn chuẩn bị cho Ôn Dương, đương nhiên, hắn muốn tặng nó với danh nghĩa kết bạn bên ngoài,thế nhưng với tình huống này....
Ân Lang Qua ngồi ở mép giường, nhíu mày thật chặt, nghĩ đến lời nói và việc làm của mình từ lúc vào cửa, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ đã có chuyện gì xảy ra.
Đều là theo lời Tống Hữu
Nhưng mà, vì sao Ôn Dương lại né tránh hắn, cứ như cậu ấy muốn lấy mạng của hắn vậy.
Ân Lang Qua gọi điện cho Tống Hữu về tình huống tối nay, Tống Hữu không thể phân tích lý do chỉ bằng cách nghe Ân Lang Qua mô tả. Cuối cùng, hắn chỉ đề nghị Ân Lang Qua gửi quà gặp mặt trước, bất kể nếu hắn làm điều gì đó sai trái ngoài ý muốn, đối phương sẽ nở một nụ cười khi nhận được quà.
Ân Lang Qua cảm thấy rằng gợi ý của Tống Hữu cũng rất khả thi, và lấy ra một chiếc bút được đóng gói cẩn thận trong vali.
Ngay khi Ân Lang Qua vừa mở cửa, quay đầu lại, liền gặp Ôn Dương cũng đồng thời đi ra cửa.
Hai phòng ngủ liền kề nhau, cửa ra vào cách nhau hơn ba thước.
Ôn Dương đã thay xong đồ ngủ, ăn mặc chỉnh tề, một tay kéo vali đi ra khỏi phòng, cậu sợ phát ra tiếng động nhỏ, liền đóng cửa lại, quay đầu lại liền nhìn thấy Ân Lang Qua đứng đối diện nhìn cậu, sợ đến mức suýt hét lên.
Ân Lang Qua nhìn Ôn Dương, tựa hồ là ở trong tình thế cấp bách cậu vội vàng nhét đồ phồng cả vali lên , tức khắc có loại dự cảm không lành, theo bản năng hỏi, “Làm gì vậy?”
Ôn Dương tránh ánh mắt sắc bén của Ân Lang Qua, vừa kéo vali vừa đi về phía cửa giả vờ cười thoải mái, “Hai chiếc vali này là đồ của bạn tôi để lại đây, vừa rồi anh ấy gọi điện nhờ tôi chuyển đến, không có chuyện gì lớn đâu, anh đi ngủ trước đi, nhân tiện rất vui được gặp anh. "
Ân Lang Qua nheo mắt nhìn bóng dáng của Ôn Dương, giây tiếp theo bước nhanh đi vào căn phòng bên cạnh của Ôn Dương, phát hiện ra bên trong thật lạnh lẽo, rỗng tuếch.
Hiển nhiên, Ôn Dương là muốn dọn đi.
Ân Lang Qua chạy ra khỏi phòng, phát hiện Ôn Dương đã mở cửa, chuẩn bị ra ngoài.
“Chờ một chút!”
Âm thanh quá cao, vừa ngắn vừa vội vàng nghe có vẻ dữ tợn, đầy răn đe, truyền đến tai Ôn Dương càng giống một giọng nói đe dọa tính mạng, hắn vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy Ân Lang Qua đang chạy về phía mình.
Ôn Dương lần này thật sự sợ hãi, hai cái vali cũng không thèm quan tâm, buông tay đóng sập cửa căn hộ, sau đó hướng tới hành lang cứu hỏa chạy như một kẻ điên.
Khi Ân Lang Qua mở cửa, Ôn Dương đã biến mất ở hành lang, chạy tới thang máy, phát hiện thang máy vẫn ngừng trên mái nha, liền đoán Ôn Dương không có đi thang máy, liền chạy nhanh đến hành lang cứu hỏa.
Ôn Dương chạy xuống cầu thang hai bước, mà Ân Lang Qua trực tiếp ấn tay vịn từ một cái thang lầu nhảy đến một cầu thang khác, một bên vội vã kêu, “Ôn Dương!!”
Giọng của Ân Lang Qua cực kỳ lớn ở dưới lầu yên tĩnh, Ôn Dương đang tiến đến phía dưới tòa nhà liền cảm thấy cả người dựng cả tóc gáy, bậc thang cuối cùng đột nhiên giẫm lên không trung, cậu liền ngã xuống đất.
Tiếng hét của Ân Lang Qua càng ngày càng gần, Ôn Dương cũng không thèm để ý đến cơn đau trên người, đành phải đứng dậy lao ra khỏi khu chung cư.