Lao Tù Ác Ma 2

Quyển 1 - Chương 4: Người bạn mới




Edit: Tiểu Mật Mật

Chương 4 Người bạn mới

Trong điện thoại, Đường Tùng nói cho Ôn Dương lần này đi quán bar là hắn ta mời, chờ đến khi thật sự vào bên trong quán bar rồi ngồi xuống,vẻ mặt Đường Tùng đầy đắc ý nói ôn dương nói,tuy hắn nói chầu này hắn mời nhưng kì thật lại là được miễn phí.

Hóa ra, anh họ của Đường Tùng là Đường Văn Húc là phó giám đốc quản lý ở quán bar này, lúc trước bởi vì quán bar mới vừa khai trương, mọi việc còn chưa ổn định, cho nên vẫn luôn không có thời gian chiêu đãi em họ, mấy ngày nay cuối cùng hoãn ra một hơi, liền cho phép Đường Tùng dẫn bạn bè đến chiêu đãi một phen.

Mới tới thành phố C không lâu, Đường Tùng thân quen nhất chính là Ôn Dương, đồng thời cũng không muốn anh họ mình tốn kém quá mức, vậy nên lúc này mới chỉ kéo một mình Ôn Dương đến mà thôi.

Đường Văn Húc cũng tự mình tiếp em họ từ xa mới tới thành phố C. Đường Tùng nhiệt tình giới thiệu cho Ôn Dương biết về người anh họ đẹp trai lịch sự của cậu ta vừa mới chuẩn bị giới thiệu Ôn Dương cho Đường Văn Húc thì Đường Văn Húc không đợi hắn mở miệng liền chủ động vươn tay, mỉm cười với ôn dương nói, “Anh tên là Đường Văn Húc, anh họ của Đường Tùng, rất vui khi biết em, Ôn Dương.”

Giọng nói của Đường Văn Húc rất dễ nghe, từ tính mà lại ôn nhu.

Sắc mặt của Ôn Dương hơi hơi đỏ lên, người đàn ông trước mắt này vừa nho nhã ôn hòa lại lịch thiệp, làm cho người ta khó lòng mà đề phòng, Ôn Dương chậm rãi duỗi tay nắm lấy tay Đường Văn Húc, có chút ngượng ngùng thấp giọng nói, “Chào anh.”

Đường Văn Húc nhìn chăm chú vào Ôn Dương, tầm mắt thậm chí chưa có rời đi khỏi người cậu, “Có thể uống rượu không?”

Ôn Dương thành thật nói, “Có thể uống một chút.”

Đường Văn Húc đứng dậy đi đến quầy tiếp tân, kêu phục vụ nhanh chóng pha chế Rum Coca, khi hắn đem rượu Cocktail đưa cho Ôn Dương,Ôn Dương thụ sủng nhược kinh mà khoát tay, “Không... Không cần như vvậ đâu, em có thể tự mình đi gọi mà, anh cứ uống đi.”

Nói xong, Ôn Dương đột nhiên lại cảm thấy mình thực không phải phép, cảm thấy hành động của chính mình quá khe khắt, cậu có chút không biết làm sao nhìn Đường Văn Húc, dường như sợ anh trêu chọc và cười nhạo, mặt lập tức đỏ lên.

Đường Văn Húc hình như cũng không nghĩ tới nam nhân gầy yếu trước mắt này da mặt lại mỏng như vậy, vì thế mỉm cười đem chén rượu trên mặt bàn đặt trước mặt Ôn Dương, nhẹ giọng nói, “Rượu này nồng độ không cao đâu, uống vài chén cũng không có việc gì, nếu các cậu uống say anh có thể lái xe đưa các cậu về.”

Ôn Dương cầm ly rượu trên bàn lên, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Văn Húc, thấp giọng nói, “Cảm ơn.”

“Anh à, anh nhìn cô gái kia xem!” Đường Tùng đột nhiên vỗ vào đùi của Đường Văn Húc, cằm hướng về một cô gái xinh đẹp trang điểm lộng lẫy đứng trước quầy ba,cười hề hề nói, “Đẹp đấy chứ,anh nói xem em có thể bắt chuyện thành công không?”

Đường Văn Húc cũng không ngăn cản em họ hắn, quán bar là nơi tụ tập kết giao, nên chuyện này cũng rất bình thường, huống chi hiện tại hắn cũng không quản được đứa em họ này nữa, “Muốn đi thì đi đi, không khéo bị người khác đoạt trước đó.”

Đường Tùng vui vẻ mà thong thả đi tới.

Sau khi Đường Tùng rời đi, Đường Văn Húc tiếp tục cùng Ôn Dương nói chuyện phiếm, “Đường Tùng có nói với anh em cũng là sinh viên ngành y hả?”

Ôn Dương gật gật đầu, “Vâng, hiện tại chỉ là đang thực tập, sang năm mới tốt nghiệp.”

“Sao em lại học ngành y chứ? Anh biết Đường Tùng hắn là bị ba mẹ nó bắt học, thế còn em?” Đường Văn Húc cười nói, “Bởi vì lòng dạ của em lương thiện sao?”

Ôn Dương cũng nhịn không được cười một chút, nụ cười rất nhanh, chỉ là thoáng qua thôi, lại làm cho Đường Văn Húc vô cùng thoải mái.

“Kỳ thật nguyên nhân cũng là vì gia đình em.... Đương nhiên em cũng thích công việc này, chỉ là...” Ôn Dương mím môi, sắc mặt có chút ảm đạm.

“Chỉ là cái gì....”

“Chỉ là ở bệnh viện sẽ thường xuyên nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt, cảm giác rất buồn, đôi khi không cứu được người khác trong lòng cũng rất day dứt, khó chịu.”

“Vậy còn những người vừa được cứu chữa kịp thời mà sống tiếp được thì thế nào?” Đường Văn Húc nhẹ giọng nói, “ Đều là các người trong giây phút cuối cùng kéo họ từ tay Diêm Vương trở về, những người không qua khỏi, dù cho đã cố gắng cứu chữa thì cũng tại số phận của họ đã tận mà thôi, vốn nên thuận theo ý trời mà,em cũng không cần phải day dứt nhiều làm gì đâu.”

Ôn Dương ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Đường Văn Húc, Đường Văn Húc mỉm cười thân thiết, hai con mắt thâm thúy như ngôi sao trên trời, Ôn Dương hơi thẹn thùng cười cười, “Cảm ơn anh, anh thật sự rất biết an ủi người khác.”

“Nào có đâu, anh chỉ là nói sự thật thôi a.”

Ôn Dương không câu nệ như ban đầu nữa,cậu đã thực sự thả lỏng mà cùng Đường Văn Húc nói chuyện phiếm.

Đang lúc Đường Văn Húc chuẩn bị hỏi số điện thoại của Ôn Dương,thì đột nhiên cách quầy bar không xa có tiếng ồn ào của một đám người, Đường Văn Húc xoay người nhìn lại, phát hiện Đường Tùng bị một đám người vây quanh, Đường Văn Húc lập tức ý thức được Đường Tùng đang xảy ra chuyện gì.

Đường Văn Húc nhanh chóng đến trước quầy bar, chen qua đám người, thấy trên trán của Đường Tùng bị rách da,máu không ngừng tuôn ra, người đánh nó dường như thừa lúc hỗn loạn liền chạy đi, chỉ còn cô gái khi nãy mặt đầy kinh hãi đối mặt Đường Văn Húc nói, “Không liên quan đến tôi, là một tên đàn ông khác đánh, hai người họ cãi cọ với nhau, sau đó tên kia nhân lúc anh ta không chú ý liền cầm lấy chai rượu đập vào đầu anh ta, không hề liên quan tới tôi.”

Đường Văn Húc không để ý đến cô ta, hắn trực tiếp cõng Đường Tùng lên lưng, Ôn Dương ở một bên duỗi tay đỡ Đường Văn Húc trên lưng Đường Tùng.

Đường Văn Húc cũng không kịp ra gara lấy xe, mà liền bắt một chiếc taxi, mới vừa lên xe mới nhớ ra ví tiền của mình đặt trong ngăn kéo của phòng làm việc, không yên tâm về Đường Tùng, Đường Văn Húc chỉ có thể nhờ vả Ôn Dương trở lại giúp hắn lấy ví tiền mang đến bệnh viện, Ôn Dương hiểu trong lòng Đường Văn Húc đang cuống cuồng, trước tiên đem toàn bộ tiền mặt của mình mang theo đưa cho Đường Văn Húc, sau đó nhận lấy chìa khóa rồi chạy vào trong phòng làm việc của quán bar lấy ví tiền.

Lo lắng rằng sẽ không quen biết Ôn Dương mà ngăn cản cậu, Đường Văn Húc lập tức gọi cho một nhân viên quản lý, kêu nhân viên cho Ôn Dương vào phòng làm việc của mình lấy ví tiền.

Ôn Dương đứng trong phòng làm việc của Đường Văn Húc, dùng chìa khóa mà hắn đưa mà tra vào tất cả ngăn kéo, kết quả một ngăn cũng không mở ra được, cậu đoán rằng chắc là trong lúc cấp bách Đường Văn Húc đã đưa nhầm chìa khóa cho cậu rồi.

Mà lúc này, bên ngoài đại sảnh của quán bar.

Đột nhiên tràn vào mấy chục người đàn ông cao to,cường tráng đuổi hết khách ra ngoài, một người trực tiếp hướng lên trần nhà nổ một phá súng, sau đó đám người kia hoảng sợ mà thét chói tai chạy ra hướng cửa chính.

Có bốn tên đàn ông đứng ngoài cửa chính, hình như đang nghiêm túc quan sát khách hàng ùa chạy ra, cuối cùng một người đàn ông mặc âu phục giày ra ở trong đám người chạy ra đột nhiên bị một tên đàn ông thô bạo lôi vào bên trong quán bar.

Cửa quán bar bị đóng lại, có bốn tên đàn ông đứng ngoài chặn cửa.

Cổng chính khép chặt, những tia sáng sáng lóa mắt cùng với nhạc điện tử cũng bị tắt đi,đại sảnh của quán bar được bật ánh đèn sáng trắng, sự yên tĩnh cực độ đã làm cho người ta có cảm giác bị áp bức.