Đồ đạc đựng đầy bốn chiếc túi mua hàng lớn nhất của siêu thị, Ôn Dương trả tiền xong, đứng ở quầy thu ngân chờ Ân Lang Qua đến, Ân Lang cầm hai bình rượu vang đỏ thoải mái đến trễ, hắn giơ rượu vang trong tay lên với Ôn Dương rồi nở nụ cười, dường như đang chờ Ôn Dương tán thưởng, bị cậu trừng mắt một cái thì tức giận thu lại nụ cười trên mặt.
Lúc này không phải Ôn Dương không sợ hãi Ân Lang Qua, chỉ là buồn bực tức giận đã lấn át toàn bộ lý trí của cậu, cậu hiện tại chỉ hận không thể đi lên hung hăng cắn Ân Lang Qua một ngụm.
Ôn Dương kết luận người đàn ông này cố ý làm cậu tốn tiền!
Chắc chắn hắn đang trả thù việc cậu không đồng ý đi ăn với hắn khi trước, cho nên khi tìm được cơ hội liền hãm hại cậu, nói không chừng trong lòng hắn bây giờ còn đang thầm vui vẻ không chừng.
Chỉ đáng thương số tiền mất trắng của mình thôi....
Trên đường đi đến ngầm gara, hai tay Ôn Dương trống trơn, một câu cậu cũng chẳng nói, bước chân nhanh nhẹn đi trước Ân Lang Qua, mà Ân Lang hai tay cầm bốn túi nguyên liệu nấu ăn lềnh kềnh đi theo Ôn Dương ở phía sau, hắn có thể cảm giác được những thay đổi trong cảm xúc của Ôn Dương, nhưng lục lọi trong trí nhớ một lúc lâu cũng không biết mình làm sai điều gì, bất quá hì Ôn Dương lại trầm mặc không nói, Ân Lang Qua cũng không dám nói gì, hắn nhìn bốn túi nguyên liệu trong tay, không nhịn được cong khóe môi.
Dẫu như thế nào, đêm nay hắn có thể hưởng thụ tay nghề nấu ăn của Ôn Dương.
Ngẫm lại dáng vẻ nghiêm túc chọn lựa thức ăn của Ôn Dương khi ở siêu thị, lại tưởng tượng đến việc đêm nay Ôn Dương như người vợ hiền dịu vì mình xuống bếp, Ân Lang Qua có cảm giác máu nóng chạy dọc khắp người, làm mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều thoải mái đến cực điểm.
Thật tốt...
Sống trên đời lâu như vậy, hắn chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn giống hôm nay...
Lên xe, Ôn Dương thậm chí không ngồi ghế phụ, cậu dường như giận dỗi ngồi ở ghế sau, khuỷu tay để trên cửa sổ xe, gương mặt sa sầm nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng xót xa mấy ngàn tệ bay mất của mình.
Xe chạy một lúc lâu, Ân Lang rốt cuộc không nhịn được mà dò xét hỏi: "Sắc mặt cậu có vẻ không tốt, không thoải mái chỗ nào sao?"
Ôn Dương tiếp tục mặt lạnh nhìn ngoài cửa sổ xe, " Ừ, không được thoải mái."
Ân Lang Qua ngay lập tức lo lắng: " Sao lại không thoải mái? Có cần tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra không?"
Ôn Dương tiếp tục vẻ mặt lạnh nhạt, "Trong lòng tôi không thoải mái, không cần đi bệnh viện, về sau ít tới siêu thị thì tốt rồi."
Đặc biệt là đi cùng anh.
"......"
Ân Lang Qua suy nghĩ một đường cũng không cách nào hiểu rõ câu nói của Ôn Dương "Trong lòng không thoải mái" là có ý gì, hắn chỉ thoáng cảm thấy câu nói đó chính là nhằm vào mình.
Tới chung cư, Ôn Dương đem nguyên liệu nấu ăn đã mua sắp ngay ngắn trong bếp, số lượng nhiều, đa dạng phong phú, làm Mãn Hán Toàn Tịch* đều ngại nhiều.
(*) Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Ôn Dương tức tối kéo tay áo rửa rau, Ân Lang Qua đứng một bên tỏ ý mình nguyện ý giúp đỡ đổi lại bị Ôn Dương không chút dè chừng đuổi ra ngoài bếp.
Cậu nhìn hải sản rau dưa gà vịt cá thịt bò đầy màu sắc đã muốn mắng người, nếu kẻ gây chuyện còn ở đây lắc lư trước mắt cậu, Ôn Dương sợ mình thật sự có thể cầm dao phát hỏa với Ân Lang.
Ân Lang Qua bị đuổi ra ngoài phòng bếp, sau lại không nhịn được bám vào cửa nhìn Ôn Dương với vẻ mặt si mê, Ôn Dương rửa rau cắt thịt thành thạo như nước chảy mây trôi, trong mắt Ân Lang đây chính là hình ảnh vợ hiền ở nhà.
Vốn tưởng rằng một người đã nếm qua tất cả trò chơi tình cảm dục vọng mãnh liệt trên thế gian này mới có thể biết khát khao một chút bình dị, tình yêu không có bất kỳ mới mẻ nồng cháy nào, Ân Lang Qua đã từng nghĩ cảm giác đó bản thân có lẽ ít nhất phải qua bốn mươi mới cảm nhận được, thậm chí hắn còn nghĩ cả đời mình có lẽ sẽ không bao giờ có việc theo đuổi một "Tình yêu giản dị", loại tình yêu chỉ cần đối phương xuất hiện trước mặt mình đã cảm thấy thỏa mãn vô cùng chỉ tồn tại trong ảo tưởng của hắn, nhưng bây giờ, nhìn thân ảnh của Ôn Dương, Ân Lang Qua bỗng có một cảm giác, thật ra loại tình yêu này hắn đã bắt đầu tìm kiếm từ thuở vừa qua tuổi mười lăm rồi.
Năm mười lăm tuổi Ân Lang Qua đã trải qua sự khốc liệt nhất của hỗn loạn gia tộc, từ một thiếu gia bị đuổi giết, hắn đã lật bàn giết hét những kẻ truy sát mình, bị vô số kẻ khác khiếp sợ giống như sợ một tên ác ma, đến lúc đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi, rốt cuộc hắn cũng đã nắm quyền cao chức trọng, thế giới của hắn sau đó không còn màu xanh lam tinh tế sạch sẽ, thay vào đó là sự ác độc tàn nhẫn thuần đen đến màu trắng lạnh huyết, tựa hồ cuộc đời hắn tràn đầy những máu me giết chóc, nhưng điều hắn theo đuổi từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi.
Mười một năm trước, thời gian ở cùng bé trai kia chính là lần cuối cùng Ân Lang Qua cảm nhận được thế giới này ấm áp tốt đẹp, từ đó về sau, chút ít ấm áp đó cũng chỉ tồn tại trong giấc mơ của Ân Lang Qua, trở thành mục tiêu mà hắn chỉ có thể nhìn mà không cách nào chạm tay với tới được.
Cho nên, mười một năm sau, khi Ân Lang Qua lần nữa chạm được ấm áp đó hắn mới có thể khát vọng mãnh liệt đến mức đem điều tốt đẹp bản thân tìm lại được sau khi đánh mất giữ chặt trong lòng bàn tay!
Ôn Dương rốt cuộc quay đầu lại, giọng nói hết sức lạnh nhạt nhưng không che giấu được sự tức giận: "Thì ra anh đứng đó nhìn chằm chằm tôi sao, chẳng trách cứ có cảm giác kì quái sau lưng."
Giống hệt kẻ biến thái thích nhìn trộm.
Ân Lang Qua lúc này mới giật mình lấy lại tinh thần, ười nói: "Ngại quá, tôi chỉ sợ cậu mệt."
Ân Lang Qua trở về phòng khách, hắn đem rượu vang đỏ vừa mua khi nãy đặt lên bàn ăn.
Lúc này, Ôn Dương không nghe thấy điện thoại của cậu đang reo, Ân Lang Qua nhanh chóng đi đến cầm lên, đúng như hắn đoán, tên hiện trên điện thoại: Kỳ Hạn.
Ân Lang Qua trực tiếp tắt điện thoại của Ôn Dương, sau đó lấy gối đè lên nó.
Ôn Dương bận việc gần hơn một giờ, số lượng nguyên liệu nấu ăn đã dùng còn không đến một túi lại làm ra bảy món ăn một món canh sắc hương vị nức mũi, cuối cùng có chút oán giận nói với Ân Lang Qua: "Mấy thứ này ăn chưa chắc đã hết, trong phòng bếp lại còn rất nhiều đồ ăn chưa có làm đâu."
Ân Lang Qua dường như không cảm nhận được oán giận trong lời nói của Ôn Dương, đầy mong chờ nhẹ giọng nói, "Vậy ngày mai cậu lại xuống nấu cho tôi tiếp đi?"
Ôn Dương phút chốc rất muốn trợn mắt trắng với Ân Lang Qua, cuối cùng chỉ có thể cười gượng gạo hai tiếng, "Ngày mai rồi nói sau."
Ân Lang Qua rót cho Ôn Dương ly rượu vang đỏ, Ôn Dương nhìn chất lỏng đỏ trong ly, cau mày nói, "Uống rượu vang đỏ có phải có chút kỳ quái không, dẫu sao bàn này lại không phải thức ăn Tây."
Ân Lang Qua nâng ly đưa về trước muốn chạm cốc với Ôn Dương, nhẹ giọng nói, "Chỉ làm nó góp vui thôi, hôm nay có thể cùng cậu dùng bữa tối như vậy, tôi thật sự rất vui, Ôn Dương, chúng ta có thể trở thành bạn bè tin tưởng lẫn nhau không?"
Nhìn đôi mắt thâm tình của Ân Lang Qua, Ôn Dương cứ cảm giác có điểm lạ, cậu nâng ly chạm cốc với Ân Lang Qua cười nói: "Tôi cảm thấy chúng ta đã là bạn bè. Nói thật, tôi còn chưa từng tự tin vì ai mà đi làm cơm đâu, về sau... hy vọng chúng ta có thể chung sống vui vẻ, cạn ly."
Trước mắt chỉ có thể ở nơi này, người đàn ông này cùng mình thuê chung nhà, làm sao có thể tránh gặp mặt nhau mỗi ngày, Ôn Dương cảm thấy thay vì mỗi ngày nghĩ cách tránh né, còn không bằng trở thành bạn của hắn, như vậy dù hắn có là kẻ gây tội ác gì chắc chắn cũng không xuống tay với mình.
Nhưng nhiều ngày như vậy, hình tượng dịu dàng dễ gần của Ân Lang Qua đã làm Ôn Dương không cách nào liên tưởng hắn với tên "ác ma" cậu nhìn thấy ở quán bar với nhau.
Bởi cơ bản là không phải một người mà.
- -------------------------------------
Edit: Mật