“Chào anh Khôn!”
“Có chút việc xin được anh ra tay giúp đỡ, khách sạn Đào Hoa Nguyên, đúng vậy... Tôi đợi anh ở cổng.”
Sau khi rời khỏi phòng ăn, Trần Chí Hào liền gọi điện thoại cho một người, đáy mắt lộ ra vẻ hung ác.
“Ninh Thiên, tên nhà quê này, hôm nay tao sẽ cho mày biết tay, mày cứ chờ đó.”
Lúc này, Ninh Thiên vẫn đang ở trong phòng ăn.
Đáng tiếc là Trần Chí Hào đã chạy trốn không trả tiền, và bữa cơm này vẫn phải do Kiều Tĩnh mời khách.
Nhưng mà một lúc sau, một vị phó tổng giám đốc của khách sạn Đào Hoa Nguyên nghe được chuyện này đã vội vã chạy đến, nói với nhóm người Kiều Tĩnh rằng bữa ăn của bọn họ là do khách sạn mời, và phía khách sạn hy vọng nhóm người Kiều Tĩnh sẽ không lan truyền chuyện này ra bên ngoài.
Kiều Tĩnh thấy phó tổng giám đốc của khách sạn chân thành thừa nhận sai lầm nên đã đồng ý.
Về phần quản lý Vương, ông ta đã được bàn giao cho cơ quan công an xử lý.
“Tiểu Thiên, cháu ăn nhiều như vậy, thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Từ tầng sáu đi xuống, Kiều Tĩnh vẫn luôn rất lo lắng cho cơ thể của Ninh Thiên, dù sao người bình thường nếu một lần ăn phần ăn dành cho người gần bảy,
tám người thì dạ dày nào có thể tiêu hóa được.
“Di Kiều, dì đừng lo lắng, cháu là người bụng to, bình thường cháu cũng ăn nhiều như vậy, không có sao đâu.” Ninh Thiên mỉm cười, phất phất tay.
Nếu không phải vì sợ sẽ làm dì Kiều và tiểu Đường hoảng hốt thì anh đã dọn sạch sẽ cái bàn đó luôn rồi.
“Chẳng trách anh Đại Lực mạnh như vậy, là do ăn quá nhiều nhỉ” Khương Đường cười nói: “Bằng tổng thức ăn ăn trong nửa tháng của em luôn.”
Hứa Thư Nhan khẽ nhếch khóe miệng nói: Khả năng anh ta là thùng cơm chuyển thế đi.”
“Hả?”
Ngay vừa khi bước ra khỏi cổng khách sạn, đột nhiên Ninh Thiên cảm nhận được vài ánh mắt hung ác từ phía ven đường bên cạnh khách sạn truyền đến.
Anh liếc mắt nhìn qua liền nhìn thấy khuôn mặt của Trần Chí Hào. “Uïi da...”
Ninh Thiên đột nhiên ôm bụng r3n rỉ, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Ôi không, dì Kiều, hình như do cháu ăn nhiều quá rồi nên dạ dày bắt đầu làm loạn rồi.”
“Đã bảo cháu không nên ăn nhiều như vậy rồi mà, nhanh đi đi, chúng ta ở chỗ này chờ con.” Kiều Tĩnh vội vàng nói.
Hứa Thư Nha vô thức quay lưng lại vì sợ Ninh Thiên sẽ đánh rắm. “Sao tên ranh đó lại chạy ngược vào khách sạn rồi?”
“Có vẻ như bụng của nó đang có vấn đề.”
Trần Chí Hào và mấy tên giang hồ hỗn tạp thầm thì bàn tán.
Hắn ta cũng tranh thủ thời gian nói với tên lưu manh có cái cổ vẹo vẹo, mắt lác:
“Đây là cơ hội tốt, anh Khôn, hay là chúng ta trực tiếp vào nhà vệ sinh chặn nó ở trong đó.”
“Mà sao tôi cảm thấy bóng lưng của tên nhóc này có chút quen thuộc...” Tên lưu manh mát lác cau mày.
Nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, dẫn theo một vài tên đàn em đi theo Trần Chí Hào vào khách sạn Đào Hoa Nguyên.
Đi theo hướng của Ninh Thiên, đi đến tận bên ngoài phòng vệ sinh.
'Thấy xung quanh không có ai, Trần Chí Hào trực tiếp đá một cước, đá văng cửa phòng vệ sinh.
Chỉ thấy tay trái hắn cầm một cây gậy, hung hăng chỉ thẳng vào mặt Ninh Thiên đang đứng ở bồn rửa tay: “Họ Ninh kia, con mẹ nó, hôm nay ông đây sẽ
chơi chết mày.”
Vừa nói xong, năm sáu tên côn đồ ở phía sau lập tức xông lên, vây xung quanh Ninh Thiên.
Trong số đó, người đàn ông mắt lác dẫn đầu, trong miệng còn ngập điếu thuốc, nhả khói phì phèo.
Nhưng khiến cho Trần Chí Hào ngoài ý muốn chính là, rơi vào tình huống này thế nhưng Ninh Thiên không có chút nào sợ hãi, chỉ bình tĩnh rút mấy tờ giấy vệ sinh ra, lau lau tay, từ hình ảnh phản chiếu trong gương mà liếc nhìn bọn họ vài lần.
“Mày chính là tên nhóc thối này dám bắt nạt em trai của Mã Khôn tao... Chết tiệt”
Tên lưu manh mắt lác lấy điếu thuốc ra, bước đến, một câu còn chưa nói xong, khi nhìn thấy rõ mặt của Ninh Thiên trong gương thì bị dọa đến sắc mặt cũng trắng bệch.
“A, là người quen nha.”
Ninh Thiên liếc nhìn qua Mã Khôn, nở nụ cười thân thiết.
Đám lưu manh của mắt lác không phải ai khác, chính là đàn em dưới tay của Bạch Kiêu, Mã Khôn.