Tại thành phố M vào cuối tháng mười, sau trận mưa đêm qua, trong gió mang theo cái lạnh. Buổi sáng sau mưa ẩm ướt với sương mù lờ mờ, các quán ăn sáng trước cửa đều xếp hàng dài.
Tần Văn Lan chen ra khỏi đám đông trong một quán ăn sáng, cẩn thận bảo vệ cặp lồng giữ nhiệt chạy vội về chỗ ở. Đôi mắt cậu thường ngày vô cảm nhưng nay lại hiện lên chút lo lắng.
Bạch Kỳ bị bệnh, sự chênh lệch nhiệt độ trước và sau cơn mưa khiến người có tính cách ở lỳ trong nhà như anh bị ốm. Dù chỉ là sốt nhẹ nhưng Tần Văn Lan lại rất sợ hãi.
Nhìn Bạch Kỳ nằm trên giường bệnh, Tần Văn Lan có cảm giác như anh có thể chết bất cứ lúc nào, cảm giác này rất quen thuộc, như thể cậu đã từng chứng kiến cảnh đó.
Một thân đầy hơi lạnh trở về căn hộ, Tần Văn Lan cởi áo khoác hơi ẩm ra rồi vào bếp lấy bát đũa, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng ngủ của Bạch Kỳ.
Trong chăn mềm, Bạch Kỳ lười biếng tựa vào một con gấu trắng khổng lồ, đang gặm hạt dưa và xem một bộ phim tiên hiệp, thỉnh thoảng còn nhếch mép chê bai nhân vật chính nhân vật phụ trong phim.
Tần Văn Lan ngồi xuống giường, sau khi đổ cháo ra bát định đưa cho Bạch Kỳ, nhưng thấy anh đang chăm chú nhìn vào máy tính, liền múc một thìa đưa lên miệng cho anh.
Bạch Kỳ vừa tỉnh dậy đã kêu đói, không kịp tự nấu nên Tần Văn Lan phải chạy ra ngoài mua, vội vàng chạy đi chạy về, cháo vẫn còn nóng.
Tần Văn Lan đút từng thìa cháo, Bạch Kỳ từng miếng từng miếng ăn, Hắc Thất đứng nhìn không ngừng đảo mắt. Chỉ là sốt nhẹ thôi mà làm như bệnh nặng giai đoạn cuối, đúng là làm màu!
"Thiên tài địa bảo không phải là củ cải trắng, đều là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không mua được bằng tiền, quá giả tạo." Bạch Kỳ chê bai.
Sau khi Bạch Kỳ xem xong một tập phim nữa, Tần Văn Lan cũng vừa đút xong bữa sáng cho anh. "Ăn trái cây không?"
"Anh đào." Bạch Kỳ đáp.
"Tôi đi rửa." Nói xong Tần Văn Lan đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Khi cửa phòng khép lại từ bên ngoài, Hắc Thất không chịu nổi mở miệng, "Anh coi cậu ta là nô lệ để sai bảo à?"
"Tự nguyện mà." Bạch Kỳ trả lời dõng dạc.
"Không phải anh nói muốn bán cậu ta sao? Đã mấy tháng rồi, người mua đâu?" Hắc Thất hỏi.
"Ta vẫn đang đợi người mua tìm đến." Bạch Kỳ nói rất chân thành.
"Viện cớ, toàn là viện cớ." Hắc Thất đã nhìn thấu anh, "Anh là được phục vụ thoải mái nên không muốn bán tên ngốc đó nữa chứ gì?"
Nghe vậy, Bạch Kỳ liếc mắt lạnh lùng, "Đừng nói bậy, ta là một vị thần đứng đắn."
"Hừ." Hắc Thất cười lạnh, lấy đâu ra tự tin thế?
Trong bếp, Tần Văn Lan đang cẩn thận ngâm một rổ anh đào, lúc này điện thoại trong túi vang lên âm báo rung, cậu lấy ra nhìn, là cuộc gọi của Tần Tu.
Khi điện thoại được kết nối, Tần Văn Lan im lặng, Tần Tu đã quen với tính ít nói của cậu, không dài dòng mà vào thẳng vấn đề, "Anh không ngăn được nữa, sáng nay lúc mười giờ mẹ sẽ bay đến thành phố M."
Tần Văn Lan đột nhiên nhíu mày, trên khuôn mặt u ám mang theo một chút lo lắng, "Có những ai?"
"Cha mẹ đều đi rồi, chú Tiết cũng đi theo." Để tránh sau này bị liên lụy, Tần Tu rất nhanh chóng "bán đứng" cha mẹ mình.
Nói xong chuyện chính, Tần Tu lại cười tươi và thay đổi sang một khuôn mặt gian xảo, "Tiểu Lan, Lan Lan, em trai Lan, giúp anh một việc nhé."
"......" Tần Văn Lan.
"Trong tay anh đang có một hạng mục nghiên cứu kỹ thuật gặp vấn đề, em giúp anh xem qua nhé, sau đó anh cho em một phần... tút..." Cuộc gọi bị cúp.
Tần Tu "......" Thật tức giận!!
Ném điện thoại lên bàn, Tần Văn Lan bắt đầu cẩn thận nhặt từng quả anh đào trong giỏ ra, chăm chú tỉ mỉ như đang làm một việc quan trọng.
Bạch Kỳ bị bệnh nằm giường mấy ngày, vì bữa tối tham ăn nên cuối cùng không chịu nổi phải rời khỏi giường, dẫn Tần Văn Lan ra ngoài đi dạo tiêu thực.
Bạch Kỳ mặc một chiếc áo khoác gió màu xanh đậm khi ra ngoài làm anh càng thêm cao ráo, còn Tần Văn Lan thì mặc một bộ xám, lặng lẽ đi bên cạnh như một cái bóng.
Một người mi thanh thục tú, một người ngọc thụ lâm phong, hai người sánh vai đi trên đường khiến nhiều "hủ nữ" nhìn trộm và chụp ảnh.
*Mi thanh thục tú: dung mạo thanh tao, tinh xảo, cuốn hút/ Ngọc thụ lâm phong: vẻ ngoài tuấn tú, phong độ, khí chất thanh tao, có sức hútHai người đi đến một quảng trường có đài phun nước, trên màn hình lớn ở quảng trường đang chiếu trailer của giải đấu chuyên nghiệp 《 Mạt Đồ 》, là trận đấu giữa Tường Huy và Mộ Phong.
Giải đấu chuyên nghiệp lần thứ bảy của 《 Mạt Đồ 》 đã kết thúc vào thứ 3 tuần trước, Tường Huy được kỳ vọng cao nhưng lại thua sát nút 2-3 trước Mộ Phong, điều này khiến nhiều fan của Tường Huy chạy đến website chính thức của Tường Huy điên cuồng mắng chửi.
Chuyện này vốn không liên quan đến Bạch Kỳ, nhưng có một trang web Esports lại nhắc đến anh, hơn nữa còn in đậm chiếm nửa trang chủ của một bài báo.
Trong bảy giải đấu chuyên nghiệp, Tường Huy chỉ giành được một lần vô địch, chính là lần năm ngoái khi Nhiễm Dương giải nghệ, lần đó Tường Huy thi đấu xuất sắc, tỉ lệ vô địch vốn là 50-50 với "Vương Trung Vương" nhưng do Nhiễm Dương giải nghệ khiến chiến thắng của họ bị che mờ.
Năm đó, "Vương Trung Vương" vốn được kỳ vọng rất cao với chuỗi bốn lần vô địch liên tiếp, việc đội trưởng Nhiễm Dương giải nghệ đã để lại một dấu ấn trên chiến thắng của Tường Huy. Biệt danh "Cúp vô địch nhặt được" dù Tường Huy không phục nhưng cũng không thể ngăn được miệng lưỡi của thiên hạ.
Trước giải đấu, Tường Huy tuyên bố với truyền thông sẽ giành được vô địch mùa này để chứng minh bản thân, kết quả là bị vả mặt, trang web gọi Tường Huy là "Vô địch dưới cái bóng của đại thần Mạt Đồ".
Bạch Kỳ dừng lại chăm chú nhìn màn hình, trái tim đập thình thịch, cùng với âm nhạc hào hứng là một trận chiến giữa một Võ Sư và một Thích Khách đầy kịch tính, điều này khiến máu trong người Bạch Kỳ như cũng đang bừng cháy.
"Đó là ý thức của Nhiễm Dương để lại sao?" Bạch Kỳ tay trái chạm lên ngực, tựa như đang tự nói với chính mình, "Tôi sẽ trở lại."
Tần Văn Lan nhìn Bạch Kỳ, ánh mắt sâu lắng. Việc anh cần làm, cậu sẽ giúp anh. Còn về phần Tường Huy... Tần Văn Lan liếc nhìn cổ tay của Bạch Kỳ, rồi chuyển ánh nhìn về phía màn hình nơi quản lý Tường Huy đang trả lời phóng viên, "Những uất ức của anh, tôi sẽ khiến họ trả lại gấp trăm gấp nghìn lần."
Trong một chiếc xe bên kia đường, mẹ Tần đang "rình" con trai qua cửa sổ xe, điệu bộ lén lút của bà khiến cha Tần bên cạnh cực kỳ cạn lời.
"Người đi cùng Văn Lan là Nhiễm Dương? Không nhìn thấy mặt nhưng chỉ nhìn bóng lưng cũng khá đấy." Mẹ Tần đánh giá về ngoại hình của Bạch Kỳ.
"Chỉ là một tên côn đồ thôi." Cha Tần khinh bỉ.
Cha mẹ Tần lén quan sát hai người, Tần Văn Lan rõ ràng nhận thấy điều đó, liếc nhìn về phía họ, khuôn mặt lập tức trở nên khó chịu.
Đèn ở quảng trường đột nhiên tối sầm lại, nhạc vang lên, những dòng nước bất ngờ phun lên từ dưới đất, bao quanh Bạch Kỳ và Tần Văn Lan.
"Tránh ra!" Bạch Kỳ nắm lấy Tần Văn Lan đang mất tập trung, bảo vệ cậu trong lòng mình, để nước phun trúng vào người.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Tần Văn Lan cứng đờ trong lòng Bạch Kỳ, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nghe tiếng tim đập của anh, hương thơm xà phòng thoang thoảng trước mũi.
"Sợ à?" Bạch Kỳ hỏi.
Tần Văn Lan ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Bạch Kỳ dưới ánh đèn neon, đẹp rực rỡ như hoa. Tần Văn Lan nghĩ, nếu Bạch Kỳ là hoa, thì chắc chắn là loài hoa đặc biệt và đẹp nhất thế gian.
Thấy Tần Văn Lan lại đang mất hồn, Bạch Kỳ cười như không cười, nhấc cằm cậu lên, "Nhìn gì vậy?"
"... Cao quá." Cậu thích mình được bao quanh bởi hơi thở và nhiệt độ của Bạch Kỳ, nhưng lại ghét việc mình không thể che chở cho anh.
Nghe vậy, Bạch Kỳ bật cười, dùng ngón tay búng nhẹ lên trán cậu, "Mỗi bữa ăn thêm một bát cơm, cậu cũng sẽ cao thôi."
Cơn đau nhẹ trên trán làm Tần Văn Lan tỉnh lại, nhưng khi thấy Bạch Kỳ ướt sũng, khuôn mặt cậulập tức trở nên nghiêm nghị, nắm tay Bạch Kỳ kéo anh vào một cửa hàng quần áo.
Tần Văn Lan rất lo lắng, Bạch Kỳ vẫn còn đang ốm, nếu bị cảm lạnh dẫn đến bệnh tình nặng hơn thì biết làm sao?
Tần Văn Lan kéo Bạch Kỳ vào một cửa hàng quần áo để nhanh chóng thay đồ khô. Khi cậu rút và quẹt thẻ, Bạch Kỳ hơi nhíu mày nhưng không hỏi gì.
"Thấy lạnh không? Đau đầu không? Có bị chóng mặt không?" Ra khỏi cửa hàng, Tần Văn Lan lặp lại mấy câu hỏi giống nhau lần thứ mười lăm.
Bạch Kỳ xoa trán, đầu vốn không bị chóng mặt giờ bị cậu làm cho hơi chóng mặt, "Tôi khát nước, cậu đi mua nước đi."
Tần Văn Lan liếc nhìn quanh các cửa hàng trên phố, thấy một cửa hàng đồ ngọt nên lập tức nói, "Anh chờ tôi chút, tôi sẽ quay lại ngay."
Tần Văn Lan chạy nhanh đến cửa hàng đồ ngọt, còn Bạch Kỳ thì đi đến khu vực nghỉ ngơi rồi ngồi xuống ghế dài, thở phào một cái, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Khi Tần Văn Lan đang chạy về phía cửa hàng đồ ngọt, một chiếc xe lặng lẽ bám theo chậm rãi chạy đến, cửa sổ xe kéo xuống, cha Tần với vẻ mặt nghiêm khắc nói, "Lên xe."
Tần Văn Lan chỉ tập trung vào Bạch Kỳ nên không để ý đến ông, cha Tần nhíu mày, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc, "Lên đây!!"
Chiếc xe dừng lại, Tần Văn Lan cũng dừng lại, quản gia Tiết Hối bước ra khỏi xe và cười với cậu, "Thiếu gia."
Tần Văn Lan mặt mũi lạnh lùng im lặng lên xe, cửa sổ xe đóng lại, không gian bị bao kín, cha Tần bắt đầu nói, "Người lên kế hoạch bắt cóc con là một họ hàng của chú con, chính ông ấy đã xử lý rồi."
Tần Văn Lan vẫn im lặng, dường như không quan tâm đến kết quả của chuyện này. Nhưng có lẽ cậu nên cảm ơn những người đó, vì họ mà cậu có cơ hội gặp Bạch Kỳ.
"Con đã vui chơi ở ngoài đủ chưa? Đi với cha về thành phố Y."
"Không về." Tần Văn Lan ngay lập tức phản đối cha mình.
"Văn Lan, mẹ rất lo lắng khi con ở ngoài một mình." Mẹ Tần cũng lên tiếng.
"Con muốn Nhiễm Dương." Tần Văn Lan nói với vẻ mặt không cảm xúc.
"Cậu ta cứu con, là ân nhân của nhà Tần. Con cũng có thể đưa cậu ta về thành phố Y." Mẹ Tần nói.
"Con muốn Nhiễm Dương." Tần Văn Lan lặp lại, "Chỉ cần anh ấy." Cậu sẽ theo anh ấy đến bất cứ đâu.
Sự cố chấp của Tần Văn Lan khiến cha Tần tức giận đến mức không thể kiểm soát, "Một tên côn đồ ngoài xã hội, hắn đã bỏ vào đầu con loại thuốc mê gì vậy!?"
Tần Văn Lan ngẩng đầu, ánh mắt âm u kỳ quái từ gương chiếu hậu khiến cha Tần nghẹn lời, những lời chưa nói ra bị mắc kẹt trong cổ họng.
"Anh ấy rất tốt, tốt hơn bất kỳ ai trên thế giới." Khi nói về Bạch Kỳ, ánh mắt Tần Văn Lan sáng lên, giống như một cây nến được ngọn lửa thắp sáng, ánh mắt anh tỏa ra ánh sáng mà cha mẹ Tần chưa bao giờ thấy.
"Cha mẹ không hiểu." Lời nói không thể diễn tả hết sự tốt đẹp của Bạch Kỳ trong lòng mình, Tần Văn Lan đơn giản đưa ra câu trả lời từng nói với Tần Tu, sự rực rỡ của Bạch Kỳ chỉ mình cậu biết là đủ.
Tần Văn Lan đẩy cửa xe xuống xe và chạy về phía cửa hàng đồ ngọt, trong xe chỉ còn lại sự yên lặng. Một lúc lâu sau, mẹ Tần ôm mặt và nghẹn ngào, "Cảm giác như nuôi một đứa con giả."
Cha Tần "......" Còn không phải lỗi do bà sao!