Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 22




Vào lúc 10 giờ tối, trên đường lớn ngoại thành của thành phố M, Bạch Kỳ đứng lặng người trong gió, kéo theo một chiếc vali khổng lồ, dưới ánh đèn đường mờ ảo trông anh càng thêm lẻ loi.

"Bản thượng thần đây lầ bị một phàm nhân đuổi ra ngoài sao?" Bạch Kỳ chỉ vào mình, vẻ mặt nghi hoặc như không tin nổi.

"Dù kỹ năng có cao đến đâu, cũng sợ dao phay, câu này quả nhiên là chân lý." 771 che mặt than thở, "Một người phụ nữ vô tri, chúng ta không cần so đo với bà ta."

Khoé miệng bạch Kỳ co giật, chửi một câu "đồ nhát gan" rồi kéo vali đến ngồi ở một bến xe buýt, 771 ngồi bên cạnh chân anh, cùng anh trầm tư suy ngẫm nhân sinh.

"Đi đâu bây giờ?" Bạch Kỳ hỏi.

"Tôi chỉ là một con mèo." 771 trả lời.

Một người một mèo ngồi đó im lặng rất lâu, sau đó cùng ngẩng đầu nhìn trời ở góc 45 độ và thở dài, "Nhân sinh thật khó khăn."

Sau mười phút ngồi đợi, trong đầu 771 chợt lóe lên một ý tưởng, nó nói, "Tôi có một kế hoạch."

"Nói đi!"

"Anh không hiểu về trò chơi nhưng tôi thì hiểu, bản trí năng còn điều khiển được cả cơ giáp huống chi là một cái game online?" 771 tự hào.

"Nói trọng điểm." Bạch Kỳ không muốn nghe nó nói lung tung.

"Trò chơi trực tuyến cách màn hình không thấy người thật, anh đăng ký một tài khoản nhỏ, tôi dùng tài khoản lớn của Nhiễm Dương để dẫn anh đánh quái. Chúng ta sẽ hợp tác tung hoành trong trò chơi, vừa kiếm danh tiếng, vừa tìm mảnh năng lượng. Chỉ cần hợp nhất với mảnh thứ hai tôi sẽ có đủ năng lượng chữa tay cho anh."

"Nghe cũng có lý." Bạch Kỳ suy nghĩ.

"Trừ khi thi đấu cuối cần xác minh danh tính, các trận trước đều là tự động ghép trận, để tôi xử lý!" 771 phân tích rõ ràng, "Cho dù cuối cùng anh vẫn phải trực tiếp đánh nhưng chỉ cần đồng đội mạnh, nằm không vẫn có thể thắng dễ dàng."

"Tuy nhiên để thi đấu chuyên nghiệp vẫn cần có đội tuyển, việc tạo dựng một đội từ các tuyển thủ không phải việc dễ dàng."

Nghe 771 lẩm bẩm cả buổi, Bạch Kỳ nhấc nó lên, "Tiểu Thất, ngươi lạc đề rồi."

"Hả?" Dù giọng nói có cao ngạo lạnh lùng thì hình tượng con mèo của 771 cũng không cứu nổi vẻ dễ thương của nó.

"Chơi game, thi đấu, lập đội, kế hoạch rất tốt, nhưng tiền đâu!?" Trên mặt Bạch Kỳ lộ ra sát khí.

"......" 771 im lặng, đúng là kế hoạch rất hoàn hảo nhưng trước hết cần phải có tiền đã.

Rạng sáng, Bạch Kỳ ngồi trên vali dựa vào biển quảng cáo ngủ gà ngủ gật. Nhưng những tiếng hò hét đã phá vỡ màn đêm yên tĩnh, vài thanh niên say xỉn khoác vai nhau đi tới.

Bạch Kỳ mở mắt, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, 771 thầm kêu không ổn, nó từng chứng kiến Bạch thượng thần lúc tức giận đáng sợ thế nào.

"Có ai đó?" Đám thanh niên cũng nhìn thấy Bạch Kỳ, vì thế liền vây quanh anh, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc khiến Bạch Kỳ nhăn mày.

Nhóm thanh niên vây quanh Bạch Kỳ trêu chọc một phen, một người cười nói, "Vừa rồi không phải nói muốn đi chơi sao. Tới đi!"

Cả đám hiểu ý, lập tức cười haha đưa tay về phía Bạch Kỳ, miệng lải nhải "không đưa tiền thì đánh người", cảnh tượng khiến 771 không muốn nhìn tiếp.

"Cướp à?" Bạch Kỳ ngạc nhiên, lâu rồi không ai dám giơ tay đòi đồ của anh.

Tránh xa mấy cái tay dơ bẩn của nhóm người kia, Bạch Kỳ búng tay niệm phép, "Phàm nhân ngu muội."

"......" Không có gì xảy ra.

771 dùng móng vuốt mềm mại xoa trán, "Ký chủ ơi, giờ anh chỉ là phàm nhân."

Mặt Bạch Kỳ đen lại, "Đánh nhau tay đôi ta cũng không sợ!" Vừa dứt lời, anh đã tung một cước khiến một người ngã xuống đất kêu đau đớn.

Bạch Kỳ hung ác tàn bạo đơn phương ngược đám thanh niên, nhưng động tác của anh nước chảy mây trôi làm cho cảnh tượng vốn đầy bạo lực lại thêm phần hoa lệ.

Trong thời gian 771 nhai xong một viên kẹo, Bạch Kỳ đã dẫm chân lên đầu một người, lười biếng nói, "Cái tên mà dám cướp đồ của ta, cỏ trên mộ hắn đã cao cả nghìn năm rồi."

"Một đám chó dại lại dám tranh thức ăn với sư tử, thật xui xẻo." 771 giả vờ than thở.

"Lấy hết đồ đáng giá ra đây!" Vả mặt, Bạch Kỳ luôn lành nghề.

Mấy thanh niên kia cũng không giàu có, tổng cộng chỉ có 442 tệ, Bạch Kỳ không hề áy náy mà nhét tiền vào túi mình rồi kéo vali rời đi trong niềm vui sướng.

Nhưng đi chưa được năm mươi mét, một bóng đen chao đảo ngay lập tức khiến Bạch Kỳ cảnh giác, "Ai đó!?"

Một cái đầu thò ra từ sau gốc cây, hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc, người đó bỗng "phịch" một tiếng ngã lăn ra đất.

"......" Bạch Kỳ.

"......" 771, "Lợi hại thật, ngài thượng thần của tôi, giết người bằng ánh mắt sao?"

Bạch Kỳ bước tới gần người đó, thấy thân hình hắn không lớn, chắc tầm mười bốn mười lăm tuổi, mặc một bộ vest thủ công nhàu nát, không phải cố tỏ vẻ thì chắc chắn là đại gia.

Bạch Kỳ nhìn người nằm trên đất một lúc rồi cúi xuống sờ ngực anh ta, khiến 771 trợn mắt há mồm, "Anh... quấy rối trẻ vị thành niên là có tội đấy."

"Câm miệng!" Bạch Kỳ quát, "Để ta xem xem anh ta có món gì đáng giá không."

"......" Còn vô đạo đức hơn cả quấy rối, "Không phải anh tự xưng là thượng thần mạnh nhất sao? Đạo đức của anh đâu?"

"Giết người cướp của ở Diệu Hoang đại lục là chuyện thường, ngươi biết cái quái gì." Bị lăn lộn cả ngày, Bạch Kỳ cũng nhịn không được mà chửi thề.

"......" 771 "biết cái quái gì" liền im miệng.

Sờ soạng nửa ngày không tìm được đồng nào, Bạch Kỳ thô bạo lật người lại, là một khuôn mặt đẹp trai tinh tế, trên cổ đeo một viên ngọc bích tuyệt đẹp.

Bạch Kỳ định đưa tay lấy viên ngọc, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt của cậu thiếu niên thì khựng lại.

"Có chuyện gì?" 771 hỏi bằng giọng đông bắc.

"Mũi của cậu ta rất giống tình nhân cũ của ta."

"......" 771.

Trên băng ghế công viên, Bạch Kỳ nhai mì tôm sống suy tư, 771 đi qua đi lại bên cạnh cậu thiếu niên đang hôn mê, mũi cũng như người bình thường, không thấy có gì đặc biệt.

"Ký chủ, nói thật đi, rốt cuộc anh có bao nhiêu tình nhân cũ?" 771 hỏi.

"Một." Bạch Kỳ đáp.

"Chia tay rồi à?" Ngọn lửa tám chuyện của 771 bùng lên.

"Chết rồi."

"Ờ......" Ngọn lửa vừa bùng lên của 771 lập tức tắt ngúm.

"Hắn ta là một con rắn nhỏ trộm tiên thảo của ta, ta thấy hắn hợp nhãn nên tha mạng, chữa trị vết thương cho hắn, thậm chí còn nhận làm đồ đệ sau khi hắn cầu xin."

"Rồi sau đó..." Cảm giác câu chuyện chẳng đi đến đâu tốt đẹp.

"Tình yêu sư đồ đã vi phạm luân thường đạo lý, huống chi hắn ta là yêu quái." Bạch Kỳ bình tĩnh nói, "Sau đó hắn lừa dối ta, khiến ta bị mọi người phản bội, căn cơ bị huỷ."

"Nhưng trong họa có phúc, một lần cơ duyên giúp ta phá rồi lại lập, căn cơ tái tạo, trăm năm sau ta một mình xông vào yêu giới, diệt tộc của hắn, nghiền xương thành tro."

"......" 771 im lặng, cảm giác Bạch Kỳ đang giấu diếm điều gì đó, nếu câu chuyện thực sự như vậy thì y nên căm thù người kia chứ không phải vì gặp một người hơi giống mà cứu giúp, kiếp trước là Hạ Uyên, kiếp này...

Dù tò mò nhưng 771 không muốn hỏi đến cùng, mỗi người đều có vết thương không thể chạm vào, Bạch Kỳ là vậy, mà bản thân nó cũng vậy.

Sáng sớm, Tần Văn Lan từ từ mở mắt, đôi mắt đen tối tăm vô hồn, dường như nhiệt độ nào cũng không thể mang lại chút ấm áp nào cho cậu.

Tần Văn Lan sờ lên vết thương sau đầu, vết thương đã được xử lý qua. Cậu ngồi ngây một lúc rồi đột nhiên nhớ lại người đàn ông gặp tối qua, tức khắc liền bật dậy.

Dưới ánh nắng vàng rực, một bóng lưng cao ráo, đứng dưới ánh mặt trời loá mắt tựa như đã từng quen biết khiến đôi mắt cậu nhức nhối, cả người chợt hoảng hốt,.

Bạch Kỳ nghe tiếng quay lại, sườn mặt nghiêng dưới ánh sáng ngược khiến tim Tần Văn Lan đập loạn nhịp.

"Tỉnh rồi?" Tần Văn Lan nghe anh ta hỏi vậy.

Tần Văn Lan gật đầu cứng đờ, Bạch Kỳ tiến lên hai bước, trong tay ném ném một viên ngọc, Tần Văn Lan nhận ra đó là ngọc bội của mình, cúi đầu sờ ngực thì thấy ngọc đã biến mất.

"Tối qua là ta cứu ngươi." Bạch Kỳ mặt không biến sắc bịa chuyện, "Ơn cứu mạng không cần ngươi lấy thân báo đáp, viên ngọc này coi như trả ơn."

"Đồ mặt dày vô sỉ." 771 thầm khinh bỉ sự trơ tráo của Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ chú ý vào viên ngọc, còn Tần Văn Lan lại chỉ nhìn Bạch Kỳ, chẳng lẽ chính mình đã quên mất người này?

Bạch Kỳ nhấc cằm Tần Văn Lâm, làm anh bừng tỉnh, "Tiểu quỷ, nhà ở đâu?"

"......"

"Biết cách liên lạc với gia đình không?"

"......"

"Nhớ mình tên gì không?"

"......"

"Ngốc? Câm? Hay là bị đánh ngu rồi?" Bạch Kỳ lẩm bẩm.

"Chắc vừa ngốc vừa câm, không chừng còn điếc nữa." 771 hả hê nhìn Bạch Kỳ.

Thôi xong! Mình lại nhặt được một cái phiền phức rồi? Bạch Kỳ ôm trán.

"Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách." 771 bày kế.

Có lý, Bạch Kỳ gật đầu, rồi tiện tay bóp mũi Tần Văn Lan, "Ngươi ở đây chờ cảnh sát, đừng chạy lung tung, nếu bị bắt đi làm lò luyện đan thì không ai cứu ngươi đâu."

Nói xong, anh liền bỏ lại Tần Văn Lan "vừa ngốc vừa câm còn điếc", không hề có một chút "nhân tính".

Bạch Kỳ kéo vali lên đường đi "lang thang", 771 bước những bước nhỏ theo bên cạnh, "Cậu ta không phải trông giống người tình cũ của ngài sao?"

"Bản thượng thần còn nuôi không nổi bản thân, làm sao còn có tâm trạng nuôi thú cưng?" Giờ anh đã rơi vào cảnh khó khăn, nuôi nổi ai? Cho cậu ta ăn chính mình chắc?

771 im lặng, một lúc sau mới u sầu lên tiếng, "Hãy kiên cường lên, thượng thần, sau cơn mưa trời lại nắng."

"Sau lũ lụt lại là hạn hán à?"

"......" 771 nghẹn lời, "Ký chủ, anh bi quan quá rồi."

Bạch Kỳ cười mỉm trông như mùa xuân ấm áp, hoa nở rộ, nhưng kỳ thực trong mắt lại là băng tuyết giá lạnh, "Cảm ơn con nhiều nha, con trai."

"......" Ba đừng như vậy, con sợ quá!!

"Ba, để kết thúc chủ đề nặng nề này, con sẽ tiết lộ một bí mật nhỏ."

"Nói đi."

"Tiểu ca ca đại gia ngốc nghếch bị ba lừa mất ngọc đang theo dõi ba kìa~" Ở với Bạch Kỳ một kiếp, 771 bị kích thích đến mức ngày càng buông thả.

"......" Bạch Kỳ đột ngột dừng bước, quay lại nhìn, quả nhiên thấy Tần Văn Lan đang đi theo sau cách anh khoảng năm mét.

Thấy Bạch Kỳ dừng lại, Tần Văn Lan cũng dừng theo, hai người đứng nhìn nhau qua khoảng cách năm mét, ai không biết còn tưởng họ đang diễn phim thần tượng.

"Bản trí năng dường như nghe thấy tiếng hoa nở." 771 văn nghệ cảm thán một câu.