Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lão Tổ Của Ta Là Người Đứng Đầu Chư Thiên Vạn Giới

Chương 24: Cái bẫy "Kiếm Khí" chết người và Ngoại Truyện "ngắn" Chưa Từng Kể!




Chương 24: Cái bẫy "Kiếm Khí" chết người và Ngoại Truyện "ngắn" Chưa Từng Kể!

**Hơn một tháng qua vì có chút chuyện cá nhân nên không thể nhiệt huyết vào viết truyện mong quý đồng đạo thông cảm bỏ qua và tiếp tục ủng hộ***

.

........

.

HÍT HÀ

(Nhanh chóng lấy lại tinh thần....) Lâu La Đại thị nữ cố gắng hít thở sâu một cách vội vả.

(Chung quy cách biệt một tiểu cảnh giới vẫn như trời với đất khó có thể xoay chuyển)

(Muốn g·iết ả không dễ nuốt trôi chút nào hmm...)

RẮC RẮC~~

Lâu La Đại thị nữ:....!?

Đột ngột lúc này, Trảm Thiên Diệt Kiếm nàng ta cầm chặt trong tay bổng dưng run lên kịch liệt một cách bất thường.

Như thể nó đang muốn cảnh báo điều gì đó nguy hiểm đến tính mạng chủ nhân của nó vậy.

(Biểu hiện này.....ả đã không nhịn được muốn âm thầm lấy mạng rồi!) Lâu La Đại thị nữ tích tắc suy nghĩ liền mở to đồng tử biến sắc "mắng" thầm trong lòng.

(Mở thần thức quét khắp không gian xung quanh, phải tìm ra thứ đó cho bằng được!)

XOẸT XOẸT

Con mắt ẩn hiện mờ nhạt giữa trán Lâu La Đại thị nữ lấy tốc độ thần tốc bao phủ khắp không gian nơi giao chiến.

Sự rà soát kĩ càng đến mức quét qua đến từng vật thể nhỏ bé như ngọn cỏ và lá cây để tìm ra biến động thất thường cần phải loại bỏ nguy cơ.

Nhưng có vẻ....

(Khốn kiếp, thứ kia biết cách né tránh sự rà soát của thần thức) Lâu La Đại thị nữ sau một lúc chỉ biết chửi thầm trong lòng.

(Nên thần thức không thể dò ra quỹ tích biến động trong không gian để xác định nó đang ở đâu)

(Không thể phát giác ra nếu không nhờ Trảm Thiên Diệt Kiếm đã nói lên Công Pháp của ả không đơn giản)

Tinh thần của Lâu La Đại thị nữ thoáng có chút hoảng loạn khi xác định tình hình.

Không sợ không đánh lại chỉ sợ không biết đánh ở hướng nào!

Nhưng với tâm cảnh của một Diệt Đế Sơ Kỳ mạnh mẽ đầy cứng rắn, nàng ta liền lấy lại tinh táo cần thiết nhất lúc này.

HÍT HÀ

(Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, chậm rãi sẽ tìm ra cách giải quyết) Lâu La Đại thị nữ không ngừng hít thở thật sâu ổn định cảm xúc cũng như suy nghĩ.

(Càng hoàng loạn chỉ làm bản thân khó khăn trong việc phán đoán mọi chuyện)

(Trước mắt dựa vào tình hình mà xử lý, vội vội vàng vàng cũng không được gì)

Đi sai một bước, xác bỏ lại đây để hắc cẩu tha đi như rác rưởi thì quá uổng phí!

Trong lúc Lâu La Đại thị nữ với đầy những suy đoán và toan tính trong lòng để tìm ra vị trí của thứ kia.

Thì trên không trung lúc này, Độc Cô Diệt Đế với ánh mắt để ý nhất cử nhất động của Lâu La Đại thị nữ ở dưới đất đột ngột lên tiếng:

"Có vẻ như ngươi nhận ra bất ngờ tiếp theo mà ta "tặng" cho ngươi đã khiến ngươi chật vật rồi nhỉ?"

"Trông ngươi thật đáng thương làm sao haha..."

BỊCH~

Độc Cô Diệt Đế tay cầm Huyền Thiết Trọng Kiếm để trên vai chậm rãi với khuôn mặt bình tĩnh trở lại thay vì điên cuồng hay tức giận trước đó.

Tính tình thất thường của nàng ta khiến người khác có chút ngộp thở không thích ứng kịp.

"Bất ngờ của ngươi là muốn "tặng" ta là gì vậy, không ngại nói ra cho ta biết chứ!?" Lâu La Đại thị nữ trầm giọng ngửa đầu nhìn lên trời cười nhạt đáp lại.

"Ngươi muốn biết đến vậy sao, nếu đã vậy thì tại sao ngươi....." Độc Cô Diệt Đế trưng ra biểu cảm châm chọc.

".....Không thử đoán xem thứ đó là gì!?"

KENG

Độc Cô Diệt Đế tay cầm Huyết Thiết Trọng Kiếm chĩa thẳng về phía Lâu La Đại thị nữ với đôi mắt đầy sát khí.

"Lý do gì mà ta phải theo theo lời ngươi chứ!?" Lâu La Đại thị nữ hừ lạnh không chịu thua kém.

"Ta hỏi ngươi chứ không phải kêu ngươi bắt ta đoán đâu, hiểu chứ!"

"Một thân tu vi tu luyện đến thời khắc này mà muốn sử dụng mấy trò tiểu tiểu xảo của ngươi gây áp lực cho ta sao, vẫn chưa đủ đâu"

"Tốt nhất là ngươi đừng nói những lời thừa thải đầy rẻ rúng thì hơn đấy"

Độc Cô Diệt Đế:.....?!

"Đúng là khó qua mặt ngươi, không biết ta nên vui hay buồn nhỉ?" Độc Cô Diệt vuốt ve khuôn mặt lắc đầu tỏ ra biểu cảm "buồn bã".

"Ngươi làm ta khó xử trong lòng rồi hừm"

Lâu La Đại thị nữ:(⁠T_T⁠?)

"Vui với buồn thì liên quan gì tới ta?" Lâu La Đại thị nữ đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm Độc Cô Diệt Đế.

"Ta không phải là con rối thoả mãn cảm xúc của ngươi, ả hồ ly tinh kia!"

CRẮC~

Lâu La Đại thị nữ vừa nói vừa nắm chặt tay tạo nên tiếng động xương khớp.

Ngoài miệng thì Lâu La Đại thị nữ trước đó trông như cuời cười nói nói nhưng có vẻ không như vậy.

Đó là núi lửa đang đợi thời điểm phun trào không thể dừng lại.

"Mà thôi...ngươi muốn nói gì cứ nói tiếp đi, tốt nhất là "võ mồm" gì đó cũng được cả" Độc Cô Diệt Đế tỏ ra bình thản ra mặt không mấy quan tâm biểu hiện của Lâu La Đại thị nữ.

"Ta là đang thỏa mãn được nói những lời cuối cùng của ngươi nên phải biết trân trọng đi chứ, Lâu La Y Mộng!"



"Ngươi có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi vì đó là vận mệnh khó thoát của ngươi!"

"NGƯƠI HÔM NAY NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẾT!"

(Chẳng biết ả đang có âm mưu gì tiếp theo để chơi xỏ ta tiếp đây hừ) Lâu La Đại thị nữ sắp không nhịn được tức giận đang cố kiềm nén.

(Thứ kia thì thần thức vẫn chưa thể tìm ra nó đang lẫn trốn ở đâu, cảm giác này thật khó chịu )

"Những lời nói của ngươi thật khiến người khác phải tẩy rửa bản thân nhiều lần mới sạch sẽ trở lại hừ" Lâu La Đại thị nữ cười lạnh đáp lại.

"Tự tin sẽ g·iết c·hết được ta haha... nói như ngươi thì ta đ·ã c·hết hàng trăm lần dưới tay địch nhân không đến lượt ngươi hôm nay đâu"

"Ả hồ ly tinh ngươi cũng quá kiêu ngạo vào tu vi của bản thân chỉ hơn ta một tiểu cảnh rồi"

Lâu La Đại thị nữ khiêu khích Độc Cô Diệt Đế một cách dồn dập nhằm câu kéo thời gian tìm cách giải quyết.

(Ngươi cứ thỏa sức mà nói hết mức có thể đi....đến khi ngươi thực sự lơ là cảnh giác chỉ tập trung vào thứ kia....) Độc Cô Diệt Đế trong lòng cười gằn.

(...E là ngươi sẽ phải chịu chút thống khổ nhưng nó sẽ nhanh thôi, rất nhanh...)

(Một tích tắc duy nhất....)

Độc Cô Diệt Đế không đáp lại Lâu La Đại thị nữ ngoài nụ cười "không mấy thân thiện" thỉnh thoảng nhìn về phía sau Lâu La Đại thị nữ trong tích tắc.

Nhưng khó thoát khỏi quan sát của Lâu La Đại thị nữ....

(Con ả hồ ly tinh này đang nhìn cái quái gì ở sau lưng...có vẻ như....) Lâu La Đại thị nữ sau một lúc cũng nhận ra điều gì đó từ ánh mắt của Độc Cô Diệt Đế.

(Thứ đó thật sự đang ở đằng sau lưng ta!)

XOẸT XOẸT~~

Đường Kiếm Khí vô ảnh vô thanh như có linh trí của riêng mình vẫn liên tục luồn lách trong cơn lốc hư không.

Di chuyển một cách chậm rãi rình rập sau lưng Lâu La Đại thị nữ ở khoảng cách khá gần.

Nó rất biết kiên nhẫn chờ đợi không chút gấp thúc hay vội vàng.

Con mồi mà nó được chủ nhân ra lệnh khi thi triển tạo ra nó.

Khi cơ hội tới liền lộ diện ra tay dứt khoát như sát thủ vô hình.

Nó sẵn sàng lộ diện ra tay bởi lệnh của chủ nhân.

Nhưng có vẻ điều đó không phải là điều quan trọng nhất.

(Ra tay với ả đi, Phá Thuẫn!) Độc Cô Diệt Đế ngẫm khẩu quyết ra lệnh.

(Tồn tại của ngươi đi tới đây là được rồi)

(Khi ngươi tiêu tán thì sẽ được vào vòng luân hồi như ta đã hứa hẹn)

XOẸT XOẸT~~

Đường Kiếm Khí kia vẫn đang luồn lách trong cơn lốc hư không tiến tới gần hơn với Lâu La Đại thị nữ một cách miệt mài.

Bổng thoáng chốc run rẩy khi nghe ra lệnh từ chủ nhân liền đáp lại yếu ớt:

(Đa tạ....đa tạ Độc Cô Diệt Đế giải....giải thoát cho tiểu nhân như ta...)

(Mong kiếp sau nếu có cơ hội sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ Độc Cô Diệt Đế không hề hối tiếc)

Độc Cô Diệt Đế như đã trải qua điều này nhiều lần nên bình thản ngẫm khẩu quyết đáp lại lạnh lùng:

(Chuyện đó bỏ sang một bên, làm hết trách nhiệm cuối cùng ở kiếp này của ngươi đi, đừng làm chậm trễ chuyện của ta)

(Làm trâu làm ngựa cho ta....ta rất mong chờ đấy!)

XOẸT XOẸT~~

(.......)

Đường Kiếm Khí kia nghe những lời của Độc Cô Diệt Đế không đáp lại liền dứt khoát lao đến Lâu La Đại thị nữ một cách cảm tử.

Những gì cần nói đã nói hết, không cần phải dài dòng!

VÙ XOẸT!

(Nó đây rồi!) Lâu La Đại thị nữ phản ứng ngay lập tức.

(Hoá ra là Kiếm Khí vô ảnh vô thanh này liên tục lẫn trốn trong các cơn lốc hư không khiến thần thức không thể tìm ra nó)

(Nhưng trông giống như Kiếm Khí thông thường, giống chỗ nào là "bất ngờ"!?)

(Sử dụng Thánh Thuẫn Kiếm Pháp đề phòng khinh suất là lựa chọn an toàn nhất, ả hồ ly tinh này không chỉ đơn giản như vậy)

Với thần thức Diệt Đế Sơ Kỳ mạnh mẽ của Lâu La Đại thị nữ,

Ngay khi đường Kiếm Khí vô ảnh vô thanh kia bước ra khỏi hư không lao đến không chút giấu diếm khí tức lập tức bị thần thức của nàng ta khoá chặt không để mất mục tiêu.

"Thánh Thuẫn Kiếm Pháp!" Lâu La Đại thị nữ gầm lên mạnh mẽ.

"Đỡ một nhát Kiếm Khí này cho ta!"

KENG XOẸT

Chiếc thuẫn ẩn hiện vẫn chưa giải trừ trước đó tiếp tục mở to ra thành thuẫn ánh sáng khổng lồ từ Trảm Thiên Diệt Kiếm trên tay Lâu La Đại thị nữ.

Cảm giác từ thuẫn ánh sáng mang lại có thể miêu tả bằng hai từ:

VỮNG CHẮC!

XÈO XÈO~~

Thánh Thuẫn Kiếm Pháp được thi triển trên Trảm Thiên Diệt Kiếm không ngừng toả ra thuộc tính Quang Minh thanh tẩy sát khí trong "chiến trường" mà Lâu La Đại thị nữ và Độc Cô Diệt Đế bày ra.

Dù hiệu quả không nhiều vì phạm vi "chiến trường" quá lớn nhưng tác dụng bị động đi kèm của Thánh Thuẫn Kiếm Pháp không thể xem thường!

"Để xem Kiếm Khí quỷ quái thích ẩn nấp này của ngươi rốt cuộc là Kiếm Pháp gì hừ" Lâu La Đại thị nữ gầm lên.

"Cái gì "bất ngờ" chứ, đến cuối cùng vẫn chỉ là rác rưởi được tạo ra từ hồ ly tinh như ngươi thôi!"

RẮC ẦM



Lâu La Đại thị nữ gồng hai chân mạnh mẽ xuống đất lấy đà từ Vạn Giới Thiên Địa làm lực đẩy lên không trung.

"Lên!"

ẦM ĐÙNG

Chỉ với một cú lấy đà, Lâu La Đại thị nữ lúc này đang lấy tốc độ khủng bố tiếp cận Kiếm Khí vô ảnh vô thanh ngày càng gần hơn.

Như hai hành tinh khổng lồ có sức công phá lớn sắp v·a c·hạm vào nhau tạo nên v·ụ n·ổ kinh thiên động địa!

Độc Cô Diệt Đế ở một bên nhìn Lâu La Đại thị nữ cười lạnh lắc đầu:

"Ngươi không khinh một đường Kiếm Khí trông với vẻ ngoài khá bình thường mà ta thi triển là điều đáng khen và ta ghi nhận điều đó"

"Nhưng...."

"Cứu Thức Kiếm Pháp - Thức Thứ Nhất - Phá Kiếm!" Độc Cô Diệt Đế quát lớn giọng.

KENG XOẸT!

Độc Cô Diệt Đế đột ngột dùng hai tay cầm chặt Huyền Thiết Trọng Kiếm không sử dụng một tay như trước đó đưa ra đằng sau.

Biểu cảm cũng trở lên lãnh khốc vô tình chứ không phải điên cuồng hay tức giận cũng như cười đùa châm chọc trong suốt cuộc giao chiến này.

Quả là một con người kì lạ đa dạng cảm xúc!

XOẸT XOẸT!!!

Trên Huyền Thiết Trọng Kiếm nổi lên những tia Lôi văn chứa những dòng chữ kì lạ cao thâm không thể đọc ra lan tràn khắp Trọng Kiếm.

Con ngươi trong đôi mắt của Độc Cô Diệt Đế cũng ẩn hiện những tia lôi chớp giật đầy sát khí.

"Cho ngươi "vui chơi" đến đây là đủ rồi, Lâu La Y Mộng à..." Độc Cô Diệt Đế vô cảm xúc khi thấy Lâu La Đại thị nữ đang lao tới Kiếm Khí vô ảnh vô thanh.

"Khi "Thánh Thuẫn Kiếm Pháp" mà ngươi đang TỰ HÀO đánh bại hai chiêu "Huyền Thiết Kiếm Pháp" tiện tay của ta....."

RẮC ẦM

Hai chân đầy "rắn chắc" của Độc Cô Diệt Đế một lần nữa dậm mạnh xuống nhưng lần này không phải mặt đất của Vạn Giới Thiên Địa......mà là không gian xung quanh.

".....bị đập nát dưới Phá Thuẫn - miếng mồi tưởng chừng vô hại mà ta giăng bẫy cho ngươi...."

CRÉC KÉT

Không gian bị nàng ta dậm mạnh xuống liền lõm xuống như chiếc lò xo bị nén lại cũng như hình ảnh ở vùng bị lõm đó bị biến dạng nghiêm trọng.

"....Khi đó "Trảm Thiên Diệt Kiếm" của ngươi chỉ còn "Đào Hoa Kiếm Pháp" trơ trọi không còn sự bảo vệ nữa...."

XẸT XẸT

Vùng không gian bị lõm xuống như có linh tính bảo vệ bản thân không ngừng tạo ra Không Gian thuộc tính muốn bài xích đôi chân của Độc Cô Diệt Đế đang giẫm lên nó nhằm khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Nhưng đứng trước cường giả một thân tu vi Diệt Đế cao cao tại thượng có vẻ như không mấy tác dụng mà giống đang gãi ngứa thì đúng hơn.

Và tất nhiên là nàng ta cũng chẳng quan tâm đến tiểu tiết này.

"......Cũng là lúc......"

XOẸT RẮC ẦM!

Độc Cô Diệt Đế lợi dụng sự bài xích của không gian đang tạo ra Không Gian thuộc tính làm bàn đáp "độc lạ" lao tới Lâu La Đại thị nữ.

"....Ngươi lên bàn thờ mà ăn xôi cũng như ngắm gà k·hỏa t·hân đi là vừa!"

.

........(Phần ngoại truyện "ngắn" ).......

.

XOẸT XOẸT!

(Ả nữ nhân này....haiz.... ngươi đánh nhầm người không nên đánh rồi)

Giọng nói trầm lắng của một lão già sắp gần đất xa trời thở dài "tự kỷ" với bản thân âm thầm thở dài.

(Dù là vậy vẫn phải làm hết trách nhiệm cuối cùng mà Độc Cô Diệt Đế giao cho ta là t·ấn c·ông ngươi hết sức, ta không còn sự lựa chọn nào khác)

(........)

(Chỉ còn vài hơi thở ngắn ngủi nữa thì ta sẽ được giải thoát và hoà mình vào dòng luân hồi, không biết là nên vui hay buồn đây?)

- Phải vui chứ, ngươi đã chịu giam cầm trong Tước Hồn Bí Thuật của Độc Cô Diệt Đế kia trong một thời gian lâu như vậy mà.

- Chẳng lẽ lại tỏ ra buồn bã khi có cơ hội thoát khỏi nó sao!?

(Có thể c·ái c·hết ở kiếp này của ta là kết thúc khá tồi tệ hơn bao giờ hết...)

(Nhưng nó có lẽ lại là tiền đề cho sự bắt đầu cho cuộc sống mới đang ở phía trước đang chờ đợi ta)

- Với ta thì c·hết thật sự là hết, trở về với tro bụi và chẳng còn chút gì cả chứ chẳng phải sẽ được luân hồi sống tiếp như ngươi đâu.

(Nhưng trước khi c·hết đi ở kiếp này, ta cũng nên ngẫm lại quá khứ của bản thân một chút)

(Không biết là có ai nghe được không nhỉ, nhưng thôi kệ vậy)

- Ngươi cứ kể đi cho ta nghe vui tai, chẳng lẽ sắp c·hết đến nơi còn muốn "sống để bụng mà c·hết mang theo" sao.

- Ta cũng đã khiến thời gian trôi chậm lại nên ngươi có thể thoải mái ngẫm lại quá khứ của mình cho ta nghe đến mệt thì thôi mà chắc ngươi không ra đâu haha...

(Nếu ai đó có nghe được thì đừng chê cười ta mặc dù không biết nó có tác dụng hay không haha...)

- Ta không cười đâu, ta thề với thiên với địa rằng sẽ không....

- ....à mà thiên với địa ở nơi ngươi sống là tằng tôn với tằng nữ của ta mà haha...quên mất không được cười...thứ lỗi.

(Có lẽ rất lâu rồi, lâu đến nỗi ta sắp quên bản thân mình là ai nhưng vẫn miễn cưỡng nhớ được)

- Tuổi của ngươi chỉ đáng muối bỏ biển trong thiên hạ mà thôi đã quên bản thân rồi thật kém cỏi, như ta đây đã....ngươi kể tiếp đi.

(Ta vốn đến từ Lăng Ba Thần Tinh của một Thần Giới nhỏ bé, không có bối cảnh hay xuất thân nhỏ lớn cũng như gia đình với người thân thích)

(Được nuôi nấng và lớn lên trong sự sẻ chia và yêu thương của ngôi làng nhỏ yên bình chủ yếu là phàm nhân làm nông kiếm kế sinh nhai mà sống an nhàn)



(Tưởng chừng ta sẽ dành cả đời để tận hưởng cuộc sống yên bình cùng người dân nơi đây lâu dài)

(Thế nhưng lão thiên chẳng bao giờ cho chúng ta tất cả cũng như lấy đi tất cả...)

- Tằng tôn của ta thiếu thốn đến mức lấy của cải của thiên hạ sao?

- Rảnh rỗi nhiều hơn một chút thì chất vấn đòi công đạo cho ngươi vậy.

(Đến năm ta được mười tuổi thì ngôi làng đó đột ngột bị bệnh dịch không rõ liền c·hết sạch không còn một mống sống sót chỉ sau vài ngày)

(Xác c·hết từ trẻ nhỏ đến lão già h·ôi t·hối, thối rữa nằm la liệt khắp con đường, ngôi nhà, ruộng đồng thậm chí mương nước tưới tiêu khiến khắp nơi trong ngôi làng toàn là mầm bệnh)

(Nhưng ta vậy mà sống sót một cách thần kỳ không bị bênh dịch ảnh hưởng đến và là người còn sống duy nhất của ngôi làng đó)

(Đến sau này thì mới biết là nhờ thể chất bẩm sinh miễn nhiễm với bệnh dịch nếu không ta đã trở thành một cỗ t·hi t·hể lạnh lẽo)

(Sau đó vài ngày thì một tên thiên kiêu từ đâu đến dẫn một đám thuộc hạ san bằng cả ngôi làng dựng lên cái tông môn chó má gì đó)

(Khi đám thuộc hạ của hắn phát hiện ra ta đang cố kiếm đồ ăn trong nhà dân liền bắt ta đến trước tên kia)

(Hắn khi thấy ta không nói gì mà chỉ dùng con mắt khinh bỉ quan sát sau đó nôn một bãi thức ăn thừa một cách kinh tởm)

(Ta khi đó đã quá đói, cái bụng đói cồn cào chẳng thể suy nghĩ cái gì nên khi nhìn bãi nôn đó liền.....ta thật không muốn nhớ lại kí ức này một chút nào)

(Tên thiên kiêu khi thấy ta như vậy chỉ tỏ ra nhăn mặt liền sai đám thuộc hạ ném ta ra khỏi làng rồi phi lên không bay mất dạng)

(Từ đó ta đã lăn lóc đầu đường xó chợ khắp nơi kiếm đến từng mẫu thức ăn từ những việc trả tiền công bằng đồ ăn để sống sót)

(Chủ yếu thì vẫn là kiếm đồ ăn trong đống đồ ăn thừa bị đổ bỏ của các tửu quán hay tửu điếm với lầu xanh)

May mắn thì có thể ăn vụn đồ ăn còn sót lại của những bữa tiệc xa hoa của đám thiên kiêu các loại ở các tông môn và gia tộc lớn ở Lăng Ba Thần Tinh này để lót dạ một bữa no đến mấy ngày mới hết)

(Xui xẻo thì ta bắt buộc ăn từ các người bán ven đường để có cái nhét vào miệng nếu hôm đó không có việc trả công bằng đồ ăn hay mấy bãi thức ăn thừa hôm đó không có gì)

(Chỗ ngủ thì bạ đâu nằm đó chứ chẳng có cố định vì ta làm quái gì có nhà để về)

(Lấy thiên làm chiếu, dùng địa làm giường như vậy là đủ vì đã quen như vậy từ lúc còn ở ngôi làng)

(Nhiều lúc ta chỉ vô tình làm bẩn y phục hay phật lòng chúng liền ra lệnh gia nô đánh ta đến c·hết đi sống lại chẳng bằng một con hắc cẩu vô chủ)

(Sau đó vứt ta nằm la liệt bên đường mặc sống c·hết ra sao, ta cũng chỉ biết ôm thân mình đau nhức rã rời tiếp tục mà sống)

(Có thể khó tin nhưng mà có một quãng thời gian ta đã có một mẫu thân đấy, một mẫu thân thật sự biết yêu thương ta)

(Trong một lần ta đang lục lọi đống đồ ăn thừa trong một con hẻm tối tăm thì vô tình nghe một âm thanh thốt lên đau đớn)

(Với bản tính của một đứa trẻ bị thôi thúc mà tò mò đi sâu vào trong con hẻm bất chấp nguy hiểm)

(Càng đi sâu thì không khí u ám bao trùm con hẻm ngày càng rõ rệt có chút khiến ta không chịu nổi)

(Đột ngột ta thấy một tên nam tử to khoẻ cùng y phục rất đẹp với vẻ mặt hầm hực bước ra từ nơi phát ra âm thanh kia khiến ta giật nảy mình)

(Tên này vậy mà...vậy mà là người tu tiên.... từ trên người hắn có thể cảm nhận sức mạnh hơn ta không biết bao nhiêu số mới đếm đủ vì ta khi đó chỉ là một phàm nhân không hơn không kém)

(Hắn chỉ thoáng nhìn ta một cái rồi hừ lạnh bước ra khỏi con hẻm chẳng thèm ngoảnh lại)

(Có lẽ hắn còn chẳng xem phàm nhân ta là cái thá gì phải quan tâm)

(Ta có hơi run sợ nhưng vẫn tiếp tục đi tiếp vì bản tính tò mò của ta đang trỗi dậy mạnh mẽ nhất)

(Vậy mà là nữ nhân trưởng thành đang ngồi dựa vào bức tường ở hẻm cụt dùng hai tay ôm chặt cơ thể đang không ngừng run rẩy)

(Y phục khá rách nát nhưng vẫn sử dụng tốt hơn y phục của ta nhiều, khắp người nữ nhân ấy lỗ chỗ là vết bầm tím cùng v·ết t·hương không ngừng chảy huyết, khuôn mặt xinh đẹp nhưng bị che lấp bởi vết cào kì lạ)

(Ta đến gần hỏi thăm thì bà ấy hét toáng lên bảo ta đừng quan tâm tới bà ta khiến ta có chút giật mình sợ hãi)

(Ta cũng chỉ biết im lặng nhìn vào đôi mắt màu nâu không sức sống của bà ta thật lâu)

(Nó đẹp nhưng lúc này giống đoá hoa không được chăm sóc nên úa tàn và c·hết dần)

(Sau một lúc liền lặng lẽ để lại mẫu đậu phụ mà ta mới kiếm được gần chỗ bà ta rồi bước ra khỏi con hẻm với tâm trạng khá hỗn tạp)

(Vào buổi tối khi ngủ ở con hẻm là nơi người vô gia cư như ta đã dùng để nghỉ ngơi suốt thời gian lặn lộn ở đây,)

(Ta đã trằn trọc không ngủ được khi nghĩ đến đôi mắt của bà ấy mãi đến gần sáng mới ngủ)

(Ngày hôm sau, sau khi kiếm đủ thức ăn trong ngày thì ta quay lại con hẻm cụt một lần nữa)

(Bà ấy vẫn ngồi ở đấy và đã thay y phục khác rất đẹp nhưng ngoài thứ đấy ra thì mọi thứ vẫn không thay đổi bao nhiêu)

(Tâm trạng của bà ấy có vẻ không khá hơn so với hôm qua)

(Ta cũng dám không nói gì mà tiếp tục đặt mẫu bánh gần chỗ bà ấy rồi rời khỏi con hẻm)

(Và không biết bằng cách nào mà kể từ hôm đó thì ngày nào như ngày nào)

(Ta đều đặn kiếm thức ăn ban ngày và đến con hẻm nơi bà ấy luôn ngồi vào xế chiều và đặt thức ăn gần chỗ bà ấy lại lặng lẽ rời khỏi con hẻm khi trời tối)

(Cho đến một thời gian sau đó, ngày hôm ấy vẫn như mọi khi không khác gì cả....)

(Nhưng lần này thì mọi chuyện lại khác)

(Hôm ấy khi đến thì bà ấy vẫn ở đấy cũng như ngồi ở đấy như mọi khi)

(Và một biểu hiện lạ mà hoàn toàn khác trước đó kể từ lần đầu gặp bà ấy - bà ấy đang dùng đôi mắt đầy sức sống và nụ cười đẹp như thiên thần nhìn ta dù không nói gì)

(Ta có chút bất ngờ nhưng nghĩ đơn giản rằng chắc hôm nay bà ấy có chuyện vui nên cũng không quan tâm lắm mà đặt mẫu thức ăn gần chỗ bà ấy ngồi)

(Khi ta định rời khỏi con hẻm thì bà ấy lần này đột ngột lao tới....ôm chặt lấy ta vào lòng khiến ta có chút không thốt nên lời)

(Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác ấp đến với ta ngày hôm ấy)

(Một cái ôm....một hơi ấm mà ta chưa từng trải qua kể từ khi sinh ra....một cảm giác thật yên bình thật sự chưa từng có trong lòng....)

(Ta lúc đó cũng không thể nghĩ được gì nhiều và đôi tay ta vô thức ôm chặt lấy thân hình khá yếu của bà ấy muốn tận hưởng cảm giác ấy mãi mãi.....)

(Hai con người thiếu thốn tình cảm tìm đến nhau để xoa dịu và chữa lành nỗi đau tồn đọng trong lòng mỗi người)

(.....)

- Hôm nay ta thấy câu chuyện tới đây thôi, dài quá sẽ gây cảm giác thấy chán thì không hay cho lắm.

- Vẫn còn một đống việc đang chờ ta đây xử lý nữa, cái lưng già cỗi này sắp hỏng hóc đến nơi rồi mà không tên nào muốn kế nghiệp để ta được nghỉ hưu.

- Gặp lại các ngươi và cùng nghe câu chuyện này trong tương lai không xa khi ta lại có thời gian rảnh rỗi!

(END CHAPTER)